Hứa Tú Hồng nhìn hắn không nói lời nào, liền từ phòng khách đi ra, đi trước chính là phòng bếp, trong bếp nhà nàng còn để vài cân bột mì, đậu xanh các loại.
Kết quả vừa đến phòng bếp, liền thấy nồi niêu xoong chảo đều không có, may mắn khóa vẫn còn đóng.
Kết quả vừa mở khóa ra, bên trong vậy mà cái gì cũng không có.
Thời khắc này, nàng mới xem như thật sự bị đả kích đến, hét to một tiếng.
Hứa phụ ở bên ngoài nghe chỉ cảm thấy buồn cười, lại bắt đầu làm bộ làm tịch, mấy năm nay nhìn nàng làm ra vẻ, đã chịu đủ rồi.
Hứa Tú Hồng từ phòng bếp đi ra, liền chạy tới phòng ngủ, khó mà tin nổi, ngay cả giường bọn hắn ngủ cũng không có.
Cái giường này là của Hứa Ái Quốc cùng vợ trước, không có liền không có đi, nhưng tủ quần áo cũng không có là thế nào?
Nàng đều sắp tức đến hộc máu, quần áo của nàng, tiền của nàng, mạng của nàng a, tất cả đều không còn.
Hứa phụ ở bên ngoài nghe nàng trong phòng nhảy nhót lung tung, thét chói tai, trên mặt lộ ra vẻ mặt mê mang, sẽ không thật sự không phải nàng làm chứ?
Trong nhà không còn gì cả, bên ngoài bây giờ chỗ ăn cơm chỉ có tiệm cơm quốc doanh, bọn họ không có tiền đó, chỉ có thể trước ở nhà máy, nhà ăn lúc tan việc mua một ít đồ ăn thừa lại.
Cả nhà giống như cà tím bị sương đánh, ủ rũ ăn bữa cơm trưa.
Chật vật ăn xong, bọn họ mới phát hiện ra chính mình cũng không có giường để nghỉ trưa, trong nhà hiện tại duy nhất có thể coi là giường có lẽ chính là gian phòng của Hứa Diệu Tổ, mặt đất chất đống tất thối, đi vào liền thấy mùi thúi huân thiên.
Có lẽ cũng bởi vì nguyên nhân này, trong nhà chỉ có phòng của hắn không có bị người động tới.
... .
Ở trên xe lửa, Hứa Niên Niên hiện tại cũng ỉu xìu, xe lửa mùa hè rất oi bức, trên xe các loại mùi hòa lẫn vào nhau, thậm chí còn có người đem gà sống lên trên xe.
Hành lang cũng bị người chiếm hết, nàng chắc chắn nếu mình đi ra ngoài một chuyến, khẳng định sẽ tốn mất nửa ngày sức lực.
Nhìn xem người chung quanh, dường như đều là muốn xuống nông thôn, tuổi tác cũng không lớn, có tâm sự gì đều lộ rõ trên mặt.
Có người trên mặt viết đầy khát khao đối với tương lai, có rất nhiều lo lắng, có rất nhiều mờ mịt.
Cách vách thùng xe còn truyền đến tiếng ca hát.
Hứa Niên Niên vừa nghe, liền nhắm hai mắt lại, quyết định đi giường cứng trước, không ăn không uống.
Thế nhưng mùi thật sự quá khó ngửi, nàng cảm giác mình có chút không thở nổi, lật xem đồ đạc Lục mẫu mang cho nàng, có bánh quy canxi, sữa mạch nha, đường đỏ, kẹo sữa đại bạch thỏ...
Đều là những thứ tương đối trân quý ở thời đại này, nữ sinh lại càng thích, Lục mẫu thật là người tốt.
Nàng lập tức có chút chột dạ, mình chỉ đưa cho người ta mấy quả táo, người ta lại trả tiền lại cho đồ.
Người chung quanh mắt lại rất tinh, nhìn thấy Hứa Niên Niên bên kia lại có nhiều đồ ăn ngon như thế, nước miếng đều muốn thèm chảy xuống.
Bất quá nữ nhân này vậy mà trực tiếp đóng lại, một cái cũng chưa ăn.
Ở trên xe thật sự là không có chút khẩu vị nào, nàng từ trong bao lấy ra một quả táo vừa lớn vừa tròn lại đỏ.
Đặt ở dưới mũi mình, rốt cuộc cũng cảm thấy không khí trong lành hơn một chút.
Lặng yên suy nghĩ, giờ phút này trong tay nếu là quýt thì tốt rồi, không khí có thể càng trong lành hơn.
Chính nàng trong tay ôm bao đồ Lục mẫu đưa, dưới chân đạp lên bao tải của mình, trên cằm đệm một quả táo lớn, cứ như vậy dựa vào cửa sổ nhắm mắt làm ngơ.
Đối diện Thẩm Đình Đình nhìn xem đều muốn chảy nước miếng, cố tình người trong cuộc một điểm phát giác cũng không có, ngủ say sưa, nàng đều có thể tưởng tượng được trong đó có bao nhiêu món ngon.
Ánh mắt nữ sinh dừng ở quả táo lớn bên trên, ánh mắt nam sinh lại dừng lại ở trên khuôn mặt trắng nõn nà của nữ sinh, dáng người thật tuấn tú, đáng tiếc lại có vị hôn phu.
Vị hôn phu còn là một quân nhân.
Quân nhân nếu thật sự không muốn để cho đối tượng của mình xuống nông thôn, còn có thể không có biện pháp nào khác sao, nhất định là không quá để ý đến nàng.
Nghĩ đến đây, Tống Tiền Tiến tâm tư lại trở nên linh hoạt.
Hứa Niên Niên kỳ thật cũng không phải đang ngủ, chỉ là quen thói lên xe liền nhắm mắt.
Ý thức của nàng chìm vào không gian, nhìn xem cây non trong không gian, lại tưới cho chúng một chút nước linh tuyền, mong đợi chúng khỏe mạnh trưởng thành, gà mái trong không gian vẫn lẻ loi một mình.
Lại cho nó uống một chút nước linh tuyền, nó hiện tại ăn đều là gạo kê, gạo xuất phẩm từ không gian, một ngày có thể đẻ mấy quả trứng.
Dâu tây trồng xuống trước đó cũng đã chín đỏ, kết trĩu trịt ở trên dây leo, ngửi mùi vị ngọt ngào ngấy ngấy của dâu tây trong không khí, thật muốn ăn một quả a.
Không biết nằm bao lâu, chung quanh truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, hóa ra là đến buổi tối, nhân viên phục vụ bên kia truyền đến động tĩnh:
"Muốn ăn cơm thì đến toa giữa ăn cơm, có khoai tây xắt sợi, thái hoa, cà chua trứng gà, cơm... . ."
Nghe động tĩnh này, nàng mới nhớ tới chính mình cơm trưa cũng không có ăn, hiện tại quả thật có chút đói bụng.
Hứa Niên Niên nhìn nhìn bọc đồ của mình, lại nhìn đám người chen lấn ở giữa, liền bỏ qua ý nghĩ này.
Thân thủ từ trong túi lấy ra một quả táo, âm thanh "răng rắc răng rắc" ăn táo vang lên, người chung quanh lại đồng loạt nhìn về phía nàng.
Nàng đột nhiên có chút xấu hổ, quay đầu sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ ăn táo.
Đối diện Thẩm Đình Đình đột nhiên mở miệng:
"Ngươi là Hứa Niên Niên?"
Hứa Niên Niên dừng động tác gặm táo, nhìn về phía nàng:
"Đúng."
Nàng không tìm thấy người này trong ký ức của mình.
Thẩm Đình Đình đang cắn bánh bao bột ngô, trong túi nàng đựng bốn cái, trời nóng nực, nàng phải ăn hết trong hôm nay, để tránh ngày thứ hai bị hỏng mất.
Nàng nhìn bánh bao trong tay mình, lại liếc nhìn quả táo lớn của Hứa Niên Niên, cười đến ôn hòa:
"Ta là Thẩm Đình Đình, chúng ta là người cùng một đại viện."
Em gái nàng cùng chị gái Hứa Như Hoa của Hứa Niên Niên là bạn học, cho nên nàng ở nhà cũng nghe được không ít chuyện bát quái, kiểu như Hứa Niên Niên ham ăn biếng làm.
Chính nàng tốt nghiệp nửa năm không có công tác liền bị nhân viên công tác bắt được, động viên xuống nông thôn.
Hứa Niên Niên cũng không phải là một người nhiệt tình, cho dù nghe hai người bọn họ là cùng một đại viện cũng không hề gợn sóng, dù sao nàng cũng chỉ ở nông thôn hai ba tháng, hơn nữa bởi vì muốn tìm ngoại tổ phụ và người nhà, không có ý định kết giao với những người khác.
Nghe đối phương nói, chỉ gật đầu một cái, rồi lại tiếp tục gặm táo.
Bất quá bộ dáng này dừng ở trong mắt Thẩm Đình Đình, lại thành đối phương quả nhiên giống như chị gái nàng nói, rất cao ngạo, đều là người cùng một đại viện, cũng không nói cho mình ăn táo.
Quả táo này thoạt nhìn ngon như vậy; nhất định là đối tượng của nàng mua, còn chưa kết hôn liền nhớ kỹ tiêu tiền của người ta, trong mắt nàng không phải là một nữ nhân tốt, quả nhiên Hứa Như Hoa tốt hơn nàng nhiều lắm.
Nam nhân bên cạnh Tống Tiền Tiến tìm đúng thời cơ nói ra:
"Các ngươi đều biết nhau à, các ngươi cũng là đi Triều Dương Thị sao? Ta tự giới thiệu một chút, ta là Tống Tiền Tiến."
Lúc nói chuyện, ánh mắt liền không rời khỏi Hứa Niên Niên, nữ sinh ngồi bên cạnh Hứa Niên Niên lại đáp lời:
"Ta là Vương Chiêu Đệ, ta cũng là xuống nông thôn."
Hứa Niên Niên nghe những lời này, lại muốn ngủ, thân hình dừng lại, có lẽ do ảnh hưởng từ những gì mình trải qua, nàng đối với cái tên này rất mẫn cảm.
Ở hiện đại, nàng là một đứa trẻ mồ côi, nghe viện trưởng nói, bởi vì hiện tại chỉ có thể sinh một đứa nhỏ, cho nên rất nhiều người sinh con gái đầu lòng liền sẽ đem cho đi...

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play