Vừa nuốt xuống một miếng đồ ăn, Hứa Niên Niên ngẩng đầu nhìn về phía Hứa phụ, lấy ngón tay chỉ chính mình:
"Ngươi nói ta? Muốn ta đi lấy chồng?"
Hứa phụ khẽ gật đầu:
"Ta hôm nay nhận được một phong thư, là ông ngoại ngươi trước kia định ra hôn sự cho ngươi, nếu ngươi nguyện ý, có thể gặp mặt một lần, cũng tránh cho ngươi vì một nam nhân mà cùng tỷ tỷ ngươi đánh nhau, hai nữ tranh một chồng, nói ra ngoài khó nghe quá."
Trong lúc nhất thời, trên bàn cơm trừ Diệu Tổ không quan tâm việc này vẫn cúi đầu ăn cơm, ba người còn lại đều nhìn về phía Hứa phụ.
Dựa theo ký ức của nguyên chủ, ông ngoại nàng hiện tại đã đi nông trường tiếp thu giáo dục, ngay cả Hứa phụ và cả nhà này cũng đã cắt đứt quan hệ với bọn họ.
Hứa Niên Niên ánh mắt sáng quắc:
"Ngài nói tiếp đi, nam nhân kia điều kiện thế nào?"
Lúc này bốn người còn lại đều nhìn về phía nàng, mỗi người trong phòng này đều còn nhớ rõ sự quyết tuyệt của nàng khi đập đầu vào tường, giờ có nam nhân mới liền quên hết mọi chuyện rồi sao?
Hứa phụ khóe miệng giật giật vẫn nói ra điều kiện:
"Điều kiện không tệ, hắn hiện tại đang là đoàn trưởng, thân cao, tiền lương, gia cảnh đều rất tốt, gả qua đó chính là hưởng phúc mệnh."
Quan hệ của bọn hắn rất rộng, cũng không biết có thể giúp mình thăng lên một cấp nữa hay không.
Hứa Như Hoa mắt như muốn nhảy ra ngoài, chính mình vừa cướp được một nam nhân, giờ nàng lại có cái tốt hơn? Đôi đũa trong tay đều muốn bị nàng bẻ gãy.
Mẹ kế răng đều muốn cắn nát, nàng ta khổ tâm kinh doanh nhiều năm như vậy, là vì muốn con gái nàng ta gả cho người tốt hơn.
Hứa Niên Niên ngược lại rất hài lòng:
"Khi nào gặp?"
"Phải trước hồi cái điện báo, Lục Hoài Cẩn cuối tuần vừa lúc được nghỉ trở về, bất quá hắn có một khuyết điểm, vấn đề không lớn."
Hứa Niên Niên vểnh tai, ba nàng nói khuyết điểm không lớn, nàng không thể nào tin được.
"Cái gì?"
"Ngươi qua đó phải thay hắn chăm sóc con cái."
Hứa Niên Niên lập tức xụ mặt xuống:
"Vậy thì thôi đi."
Nàng không có ý kiến gì với con nít, ngược lại còn rất thích, nhưng mà thân thể này mới 18 tuổi, tìm một nam nhân đã kết hôn, cảm giác có chút thiệt thòi.
Hứa Như Hoa nhịp tim càng ngày càng lợi hại.
Lục Hoài Cẩn, cái tên này, đời trước nàng sống đến 40 tuổi, vô cùng quen tai, thường xuyên thấy trên TV.
Nàng có chút thấp thỏm, cũng may Hứa Niên Niên cự tuyệt, vẫn ngốc như kiếp trước, đối phương có con thì sao?
Qua đó ăn ngon mặc đẹp làm phu nhân đoàn trưởng sung sướng biết bao.
Huống chi đối phương có khả năng sau này còn là nhân vật thường xuyên lên TV, nhớ tới khuôn mặt uy nghiêm không mất phần đẹp trai kia, nhịp tim của nàng lại bắt đầu mất kiểm soát.
Nàng đột nhiên vỗ đầu, cảm thấy mình đã quên mất điều gì, cười nói với Hứa Niên Niên:
"Muội muội, hôm nay ta ở bên ngoài gặp mẹ Lý Cường, bà ấy có hỏi thăm về muội, xem ra Lý Cường chọn trúng muội làm con dâu xưởng trưởng là rất tốt."
Tuy rằng nhìn thấy nàng ta, chính mình vẫn sẽ nhịn không được nhớ tới sự áp chế đời trước.
Nhưng mà bởi vì đời trước mình và Lý Cường kết hôn, ba nàng xác thực được thăng lên một bậc, bây giờ đổi thành Hứa Niên Niên gả qua đó, chắc cũng sẽ như vậy.
Đến lúc đó coi như mình gả cho Hạ Thông Hạo, lưng cũng cứng cáp hơn một chút.
Nghĩ đến đây, nàng cần thiết phải nói thêm hai câu tốt về Lý Cường:
"Nhà bọn họ còn có xe hơi, phòng ở cũng lớn, rất rộng rãi."
"Một năm còn may được mấy bộ quần áo mới để mặc."
Nói, trong đầu nàng vẫn không ngừng hiện lên những trường hợp hắn đánh mình, Lý Cường người này, không những thích lăng nhăng, mà còn là kẻ háo sắc, thích đánh nữ nhân.
Đời trước sở dĩ muốn kết hôn với mình, đại khái là vì Hứa Niên Niên đã kết hôn với Hạ Thông Hạo rồi, đời này bọn họ chia tay, liền đem mục tiêu chuyển hướng Hứa Niên Niên.
Hứa Niên Niên uống xong ngụm cháo cuối cùng trong bát, rốt cuộc cũng ăn no.
Nàng đem bát đũa ném mạnh xuống bàn:
"Tỷ, nếu tỷ muốn làm vợ hai người ta thì mau chóng đi đi, đừng cho rằng ta không biết hắn trước kia có vợ, vợ hắn còn không biết chết như thế nào, tỷ còn là một đại cô nương chưa ra khỏi cửa, lại cứ mở miệng ra là gả chồng, không biết ngượng à, hay vẫn còn làm chuyện xấu hổ đó với Hạ Thông Hạo?"
Hứa Như Hoa gần đây quả thực là khuê nữ nhà người ta, sao có thể chịu được những lời chỉ trích như vậy.
Mặt nàng ta đỏ bừng vì tức giận:
"Ngươi ngậm máu phun người, đừng có 'chó cắn Lữ Động Tân, không biết lòng tốt', ngươi bây giờ không xuất giá cũng chỉ có thể xuống nông thôn, trừ người trong nhà ra ai sẽ còn suy nghĩ cho ngươi?"
Hứa Niên Niên hừ lạnh một tiếng:
"Ngươi là vì ta suy nghĩ sao? Ngươi là vì muốn được làm việc chính thức thôi? Ta chẳng qua chỉ là công cụ để ngươi đổi lấy tiền đồ, nếu thật sự nghĩ cho ta, sao ngươi còn đi cướp bạn trai ta?"
Hứa Như Hoa nhất thời nghẹn lời, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, cũng nghĩa chính nghiêm từ nói:
"Cái gì gọi là bạn trai ngươi? Hai người các ngươi cũng chưa nói gì, lại chưa nói chuyện cưới gả, nói cái gì mà cướp với không cướp? Nam nhân không yêu ngươi, ngươi giữ người lại có ích lợi gì, chẳng qua cũng chỉ là một cái xác không hồn mà thôi."
Hứa Niên Niên trực tiếp cầm ly nước trà của ba nàng hất vào mặt Hứa Như Hoa, sau đó giáng cho nàng ta ba cái tát.
Tiếng tát vang dội trong phòng khách yên tĩnh, càng có tiết tấu.
"Yêu với xác thật không phân thứ tự trước sau, nhưng phân lễ nghĩa liêm sỉ, còn không biết xấu hổ gọi ta là muội muội, mẹ ta chỉ sinh một mình ta là con gái, ta không chịu nổi tỷ tỷ này của ngươi, chỗ nào mát mẻ thì đi chỗ đó đi."
Đây là thay nguyên chủ đánh.
Nói xong, Hứa Niên Niên liền thừa dịp Hứa Như Hoa còn đang choáng váng, chạy về phòng ngủ, khóa trái cửa lại.
Cơ thể vừa mới khôi phục ăn uống, nếu thật sự đánh nhau, nàng không chắc có đủ sức lực để đánh lại.
Một loạt động tác rất nhanh chóng, ba người còn lại vẫn còn đang mơ hồ.
Không phải là giới thiệu một nam nhân đã ly hôn thôi sao, sao đột nhiên lại đánh nhau?
Hứa Như Hoa tức muốn chết, vừa rồi sao nàng lại để cho ánh mắt sắc bén chợt lóe lên kia của nha đầu đó dọa cho bối rối, tay đều phát mềm nhũn, hai ngày trước mình là cố ý, nhưng hôm nay thật sự rất tức giận.
Chính mình cũng sống hơn nửa đời người, lại bị một nha đầu đánh, tức chết người.
Toàn bộ mặt đều đỏ bừng vì tức giận, mạch máu như muốn nổ tung.
Mẹ nàng ta vội vàng lấy khăn mặt khô ở bên cạnh, vừa chớp nước mắt, vừa lau nước trà trên mặt nàng ta.
Đem tóc nàng ta vén lên, lộ ra hơn nửa khuôn mặt sưng phù:
"Đều là mẹ sai, thật xin lỗi, Hoa Hoa."
Hứa Như Hoa nhíu mày:
"Ngươi khóc cái gì, có phải ngươi bị đánh đâu."
Nàng ta ghét nhất dáng vẻ này của mẹ mình, mềm yếu cả một đời.
Hứa phụ nhìn mặt Như Hoa bị đánh sưng, thiếu chút nữa muốn cầm dép dưới chân, đi về phía phòng Hứa Niên Niên.
Bị ngăn cản:
"Tú Hồng, bà kéo tôi làm cái gì, tôi hôm nay thế nào cũng phải đánh nó một trận."
Hứa Tú Hồng lau nước mắt ở khóe mắt:
"Tôi cũng đã quen rồi, Niên Niên tính tình từ nhỏ đã như vậy, gả chồng là tốt rồi, nếu như nó gả cho con trai xưởng trưởng, chức vị của ông nói không chừng còn có thể thăng tiến."
Nói xong cũng tự vả vào miệng mình:
"Xem ta nói gì vậy, Niên Niên vừa nói không đồng ý ta liền nghĩ tới Lý Cường, người cao ngựa lớn lại thành thật, hơn nữa còn là người hiểu biết trong xưởng."