3
Hai người lôi kéo một lúc rồi rời đi.
Từ đầu đến cuối, trong mắt Bùi Ngôn Tri chỉ có mình Đàm Hạ.
Hắn thậm chí còn không quay đầu——
Thật ra chỉ cần Bùi Ngôn Tri quay đầu nhìn lại sẽ nhìn thấy tôi đang đứng ở góc tường.
Nhưng Đàm Hạ đã nhìn thấy tôi.
Chị ấy mỉm cười đắc ý với tôi rồi thân mật ôm lấy cánh tay Bùi Ngôn Tri.
Tiếng rung của điện thoại kéo tôi thoát khỏi dòng suy nghĩ.
Là người bạn trung học duy nhất của tôi.
Cô ấy phàn nàn: "Mình biết cậu không thích Đàm Hạ, tuy rằng lần này họp lớp là để chào mừng cô ta về nước nhưng dù sao cũng là bạn bè mấy năm, thế mà cậu không vừa ý nên không đến luôn à?"
Họp lớp?
Tôi choáng váng.
“Thông báo khi nào?”
"Mới mấy ngày trước, lớp trưởng gửi tin nhắn mời mình!"
Tôi vô thức xem qua tin nhắn nhưng không tìm thấy lời mời.
Nhưng Tống Oánh Oánh nói tôi từ chối.
Người duy nhất có thể chạm vào điện thoại của tôi là Bùi Ngôn Tri.
Vì vậy, tôi trực tiếp gọi qua:
"Xin lỗi, hôm nay mình rảnh, cậu ở đâu?"
Tống Oánh Oánh vui vẻ báo một địa chỉ.
4
Khi tôi bước vào phòng tiệc, Bùi Ngôn Tri và Đàm Hạ đang được những người khác cổ vũ ôm nhau sau nhiều năm tháng xa cách.
Đàm Hạ mỉm cười, chủ động dang tay với Bùi Ngôn Tri, tự nhiên hào phóng.
Tống Oánh Oánh tức giận đến phát điên.
Khi nhìn thấy tôi bước vào, đôi mắt cô ấy sáng lên, sau đó cô ấy kéo tôi lại rồi nói lớn: "Bạn gái chính thức đang ở đây. Ôm ấp người phụ nữ khác ở nơi công cộng không tốt lắm đâu?"
Không biết ai lẩm bẩm “Sao còn chưa chia tay?”, ngay lập tức hiện trường trở nên rất khó xử.
Một thoáng ngạc nhiên và hoảng sợ hiện lên trên khuôn mặt Bùi Ngôn Tri khi hắn nhìn thấy tôi.
Nhưng hắn vẫn đi về phía Đàm Hạ, ôm chị ấy một cách đàng hoàng nhưng xa cách.
Sau đó nhanh chóng tách ra.
“Chỉ là bạn bè lâu ngày gặp lại mà thôi,” Đàm Hạ cười với tôi, nói đùa, “Hơn nữa A Tri sau này sẽ trở thành em rể của tôi, mọi người đừng nói bậy!”
Cơ thể của Bùi Ngôn Tri cứng đờ trong giây lát.
Hắn bước đến gần tôi, choàng tay qua vai tôi một cách yêu thương như thể lời nói dối chưa từng tồn tại.
Mặt mày kiêu ngạo: "Đúng vậy, Thu Thu là vợ của tôi! Ai nói bậy làm cho vợ tôi không vui, sẽ bị tôi đấm không thương tiếc!"
Tôi nghe thấy sự tức giận trong lời nói của Bùi Ngôn Tri.
Khi nói lời này, hắn không hề rời mắt khỏi Đàm Hạ, dùng lực rất mạnh giữ lấy vai tôi.
Đám đông phá lên cười.
Tôi cũng chịu đựng nỗi đau, mỉm cười không nói gì.
Vì sự việc này nên không có ai tiếp tục trêu chọc Bùi Ngôn Tri và Đàm Hạ.
Nhưng cũng vì chuyện này mà hắn tránh mặt tôi.
Cho đến khi có người từng theo đuổi Đàm Hạ đột nhiên hỏi: "Nghe nói cậu đã lấy chồng ở nước ngoài?"
Nụ cười điềm tĩnh trên mặt Đàm Hạ đông cứng lại.