1
Ngày Đàm Hạ về nước cũng là ngày sinh nhật của tôi.
Bùi Ngôn Tri đã gửi một tin nhắn nói rằng hắn phải tạm thời gặp một cổ đông quan trọng vì có chuyện đột xuất, đồng thời nhờ tôi thay mặt hắn đi gặp khách hàng.
"Việc kinh doanh này rất quan trọng, không thể mắc bất kỳ sai lầm nào."
Hắn dỗ dành tôi: “Vợ ơi, em là người duy nhất mà anh có thể tin tưởng”.
Vài năm trước, Bùi Ngôn Tri đã cãi nhau với ba mình và tức giận rời khỏi nhà họ Bùi.
Tôi đã đồng hành cùng hắn gây dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, cho nên biết hắn coi trọng công ty chính mình thành lập như thế nào.
Tôi nghe thấy sự lo lắng và xin lỗi trong giọng nói của hắn nên không có chút nghi ngờ nào.
Khách hàng cần gặp trước đây có chút bất đồng với Bùi Ngôn Tri, lần này cũng không có ý tốt.
Thấy người đến không phải là Bùi Ngôn Tri, nên hắn trực tiếp làm khó tôi.
Uống hết ly whisky này đến ly whisky khác, vị cay của rượu khiến nội tạng của tôi bỏng rát và đau đớn.
Chờ đến khi nói xong xuôi, tôi kiếm cớ đi vệ sinh để tránh thủ đoạn bẩn thỉu của người này.
Nhưng không ngờ lại gặp được Bùi Ngôn Tri ở đây.
Hắn cẩn thận ôm cô gái vào lòng, ép cô vào góc và hôn cô một cách nồng nhiệt, như thể cô ấy là một báu vật.
Giọng nói bị kiềm chế và đè nén.
Hắn nói: “Hạ Hạ, chúng ta thật sự đã bỏ lỡ quá lâu rồi.”
Sau đó hắn sốt ruột giải thích với Đàm Hạ:
"Đàm Thu chỉ là người thay thế của em mà thôi, sao anh có thể thích cô ấy được?"
“Chỉ cần cô ấy còn ở đây, những người đó sẽ không nhắm vào em.”
Tôi nhìn thấy dưới ánh đèn sáng, đôi mắt của Bùi Ngôn Tri đột nhiên đỏ lên, hoảng sợ và bối rối.
Tôi chưa bao giờ thấy Bùi Ngôn Tri như thế này.
Ngay cả trong thời điểm khởi nghiệp khó khăn nhất, Bùi Ngôn Tri vẫn là một thiếu gia kiêu ngạo và ngang ngược ăn sâu vào trong xương cốt.
Nhưng trước mặt Đàm Hạ, hắn lại giữ thái độ vô cùng khiêm tốn.
Như thể sợ Đàm Hạ sẽ không thích hắn, không cần hắn nữa.
Tôi đứng ở góc nhìn hai người họ hôn nhau mãnh liệt đến mức cảm thấy tay chân lạnh buốt.
Cảm giác buồn nôn mà tôi vừa đè nén lúc nãy lại bắt đầu cuộn lên.
Thực sự rất kinh tởm.
2
Đàm Hạ là chị ruột của tôi.
Nhưng ai gặp chúng tôi đều lắc đầu nói: "Hai người thật sự không giống một cặp chị em ruột!"
Đàm Hạ vui vẻ và hào phóng, nhưng tôi lại u ám và tự ti.
Dù là học tập hay ngoại hình, Đàm Hạ đều hơn tôi một con phố.
Ngay cả bố mẹ cô cũng yêu mến chị ấy hơn, khi ra ngoài giới thiệu con gái cũng chỉ có một mình Đàm Hạ.
Còn tôi, từ khi còn nhỏ đến lớn tựa như người vô hình.
Người vô hình chính thức thu hút sự chú ý của mọi người vì Bùi Ngôn Tri.
Khi đó, cậu chủ nhà họ Bùi đã đuổi theo tôi rất nhiệt tình, mọi người ở Giang Thành đều biết chuyện hắn theo đuổi tôi.
Hắn kéo tôi ra khỏi vỏ bọc của mình và hào phóng nói với tất cả bạn bè:
"Tôi thích Đàm Thu."
Là Đàm Thu mà không phải Đàm Hạ
Thời điểm đó, không ai tin cả.
Trong đó có ba mẹ ruột của tôi.
Đã hơn một lần, họ kéo tôi hỏi với giọng lo lắng và thiếu kiên nhẫn: “Con có nắm được nhược điểm nào đó rồi uy hiếp thằng bé không?”
Lý do cũng rất hay.
"Hạ Hạ tốt hơn con nhiều, là người có mắt thì ai chọn con chứ!"
Mãi cho đến khi Bùi Ngôn Tri kiềm chế bản thân và vụng về học cách thay đổi thì họ mới tin rằng——
Bùi Ngôn Tri thật sự thích tôi.
"Tốt lắm, cũng có người thích Thu Thu."
Sau đó, Đàm Hạ đi du học.
Trước khi đi, chị ấy đã nói với tôi điều này.
Đôi mắt chị ấy chứa đầy những cảm xúc mà tôi không thể hiểu được.
Mãi một thời gian sau tôi mới nhận ra nó được gọi là “thương hại”.