Bốn mươi phút sau, Tề Mẫn gửi đến một tin nhắn báo rằng đã đặt vé cho chuyến bay lúc 9 giờ tối, bay tới Anh.
Ngu Thính thu xếp một ít hành lý cần thiết, đến gần giờ bay mới thông báo cho Ngu lão gia và Nhiễm Linh rằng cô đã lên máy bay và chuẩn bị ra nước ngoài. Cô viện lý do công việc, vốn dĩ cũng không có ý chờ đợi phản hồi của họ, chỉ muốn bỏ mọi thứ lại phía sau. Ngu Thính thậm chí không cảm thấy áy náy, cũng không cần phải nghĩ nhiều.
Cô không cần lo lắng về Nhiễm Linh ngoan ngoãn, không cần lo về ông nội vì dù cô có cứng đầu thế nào thì cũng sẽ không bao giờ thực sự cắt đứt quan hệ với cô, và cũng chẳng cần lo về công việc ở Trung Quốc, có người giúp cô quản lý Hear, còn sản nghiệp của Ngu Thị, cũng đã có người trông nom.
Cô phó thác cho cô phó tổng của mình.
"Đã ăn sáng chưa, cô Kim?"
Ngu Thính rất thích gọi cô ấy là cô Kim, vì trông cô ấy quá nghiêm túc, mà hai người lại quá thân nhau. Ngu Thính thích sử dụng cách gọi trang trọng này, chỉ để trêu đùa cô ấy.
Đầu dây bên kia trả lời bằng giọng nghiêm túc: "Tôi ăn rồi."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT