Sau lưng xảy ra rất nhiều chuyện, Mặc Họa đều không rõ ràng, còn về phía cha mẹ, cậu cũng coi như giấu rất kín.
Mãi đến mấy ngày sau, vợ chồng Mặc Sơn chuẩn bị chút lễ, bảo Mặc Họa cùng đi đưa cho Trần sư phó, cậu mới biết mình đã không giấu được gì cả.
"Mưa qua lưu vết, ngỗng qua lưu tiếng. Thúc thúc Trương nói không sai, chuyện gì đã xảy ra, cuối cùng rồi cũng sẽ có dấu vết để lại. Ngươi không biết, cuối cùng cũng sẽ có người biết." Mặc Họa yên lặng thở dài.
Mặc Sơn không trách cứ Mặc Họa, hắn cảm thấy nam tử hán đại trượng phu, làm việc có chỗ đảm đương, trong lòng cũng nếu có thể giấu được chuyện thì không cần cái gì cũng nói ra ngoài.
Mặc Họa tuổi tuy nhỏ, nhưng gặp nguy nan có thể tự giải quyết, sau đó cũng có thể trấn định tự nhiên, coi như có đảm lược và đảm đương. Nghĩ tới đây, Mặc Sơn trong lòng còn có chút vui mừng.
Liễu Như Họa vừa lo lắng, lại vừa đau lòng, trong lòng còn có chút oán trách, nhưng cũng không mở miệng trách cứ, chỉ là dùng sức nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ của Mặc Họa, coi như vậy trút giận.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT