Dưới đường sơn đạo trước cửa Tọa Vong Cư, đứng ba vị tu sĩ.
Trong ba vị tu sĩ, hai đứa bé đứng ở phía trước, sau lưng còn có một nữ tử mang mạng che mặt.
Hai đứa bé một nam một nữ, trông có vẻ lớn hơn Mặc Họa một chút, quần áo lộng lẫy, không giống đồ phàm, nhìn qua thân phận liền không tầm thường.
Lúc này hai người đang cung kính đứng trên bậc thang trước cửa, hướng về phía trên núi hành lễ.
Nam hài tướng mạo anh tuấn, đôi mắt sáng rực.
Nữ hài cực kỳ mỹ mạo, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, màu da lại trắng nõn trong suốt hơn cả băng tuyết mấy phần.
Từ xa nhìn lại, hai người liền như Kim Đồng Ngọc Nữ tọa hạ của tiên nhân.
Sau lưng hai đứa bé, đứng một nữ tử vóc người cao gầy, mang theo mạng che mặt, không thấy rõ khuôn mặt. Nhìn qua giống như là quản gia hoặc hộ vệ của gia tộc, xung quanh không có chút dao động linh lực nào, nhưng có một cảm giác áp bức mà Mặc Họa chưa từng cảm thụ qua.
"Xem ra giống như là thế gia tử đệ, đến cầu học với Trang tiên sinh..." Mặc Họa âm thầm suy đoán, bất quá loại chuyện này hiển nhiên do Trang tiên sinh định đoạt, không liên quan đến mình.
Mặc Họa chỉ cần cùng Trang tiên sinh học tốt Trận Pháp là được, dù sao cậu chỉ là ký danh đệ tử, cũng không biết Trang tiên sinh có thể dạy cậu đến khi nào.
Mặc Họa phối hợp lên núi, mà ba người ở cổng tự nhiên cũng nhìn thấy Mặc Họa, nhưng thấy Mặc Họa ăn mặc mộc mạc, linh lực thấp, cũng chỉ nhàn nhạt liếc qua, vẫn chưa quá để ý.
Cho đến khi Mặc Họa thẳng từ trước mặt bọn họ đi qua, đi trên con đường núi xa xa, đến Đình Lạc trong mây mù.
Sau đó duỗi tay nhỏ đẩy, liền đẩy mở cánh cửa trúc mà bọn họ đã chờ đợi mấy canh giờ trong đêm vẫn chưa mở ra, giống như vào nhà mình, tùy ý liền đi vào...
Ba người trên mặt lúc này mới thần sắc phức tạp.
Hai đứa bé kìm lòng không đặng nhìn về phía nữ tử phía sau một chút, nữ tử âm thầm lắc đầu, ra hiệu bọn hắn kiên nhẫn, hai đứa bé lúc này mới tĩnh tâm lại, cung kính tiếp tục chờ.
Mặc Họa tiến vào viện, đặt chiếc giỏ trúc xuống, từ trong giỏ trúc lấy ra một đĩa thịt muối và mấy đĩa điểm tâm, bày ở trên bàn nhỏ trong viện. Như vậy khi Trang tiên sinh rời giường liền có thể đối diện với cảnh sắc trong viện mà uống rượu hoặc thưởng trà.
Mặc Họa vụng trộm đi đến phòng nhìn thoáng qua, quả nhiên tiên sinh còn đang ngủ thẳng giấc.
Mặc Họa lại đem hai hộp hạt thông xào kỹ đưa cho Khôi Lão, Khôi Lão dậy sớm, đang một mình đánh Ngũ Hành cờ, trên mặt không có chút gợn sóng nào, không biết là thú vị hay nhàm chán.
Mặc Họa đặt hạt thông sang một bên, Khôi Lão nếm một hạt, thần sắc khẽ nhúc nhích: "Hương vị không giống." "Đây là hai loại hương vị, khi xào một loại dùng cam thảo hương vị thanh, một loại dùng gia vị cay độc. Mẹ con bảo ngài nếm thử, thay đổi khẩu vị." Khôi Lão mỗi hộp nếm một hạt, khẽ gật đầu, nói: "Ngươi trước học Trận Pháp, mệt mỏi thì qua cùng ta đánh cờ."
Mặc Họa liền chạy tới trong thư phòng tìm mấy quyển trận sách chưa xem hết, sau đó chạy đến dưới cây hòe lớn trong viện, ngồi trên chiếc đôn gỗ nhỏ, nằm sấp trên bàn đá nhỏ, học Trận Pháp.
Cái bàn nhỏ và thớt gỗ này là Khôi Lão đặc biệt làm cho Mặc Họa, sau đó đặt ở nơi Mặc Họa thích, độ cao của bàn và thớt gỗ cũng rất thích hợp.
Trang tiên sinh bận rộn, không quá yêu cầu Mặc Họa, nhưng Mặc Họa trong lòng biết cơ hội khó được, sau này có thể không còn cơ hội được cao nhân như Trang tiên sinh chỉ điểm Trận Pháp.
Cho nên Mặc Họa học rất chân thành.
Đối với tán tu như Mặc Họa mà nói, dù chỉ là ký danh đệ tử, cũng đã là cơ duyên rất lớn.
Mặc Họa trong lòng còn có cảm kích, không hề có một chút lười biếng.
Nghiên cứu trận sách và mô phỏng Trận Pháp đều cần tiêu hao Thần Thức. Sau khi Thần Thức của Mặc Họa hao hết, cậu liền dùng Minh Tưởng Thuật khôi phục, sau đó tiếp tục đọc sách vẽ Trận Pháp, lại làm Thần Thức hao hết, tiếp tục minh tưởng khôi phục. Đợi đến khi lại hao hết, liền không nên tiếp tục minh tưởng.
Theo lời Trang tiên sinh, hăng quá hóa dở, mặc dù Mặc Họa không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng vẫn cẩn thận tuân theo lời dạy của Trang tiên sinh.
Loại thời điểm này Thần Thức hao hết, không thể đọc sách, cũng không thể vẽ trận. Mặc Họa liền sẽ đi tìm Khôi Lão đánh cờ.
Ngũ Hành cờ đơn giản dễ hiểu, cũng không cần hao tâm tốn sức suy tư, nên hạ nhẹ nhõm.
Chờ Mặc Họa cùng Khôi Lão đánh mấy ván cờ xong, sắc trời dần muộn, Mặc Họa cũng liền cùng Trang tiên sinh cáo từ trở về, tiện thể đem đĩa trống và hộp cơm mang về.
Mặt trời chiều ngả về tây, ráng chiều bao phủ núi non. Khi Mặc Họa rời khỏi viện của Trang tiên sinh, phát hiện ba người gặp buổi sáng kia vẫn đứng ở ngoài cửa, tư thái thần sắc dù còn cung kính, nhưng đều có chút mệt mỏi.
Cho dù là tu sĩ, đứng một ngày không ăn không uống như vậy, ít nhiều cũng sẽ có chút khó chịu, huống chi còn có hai đứa trẻ không lớn hơn Mặc Họa bao nhiêu.
Bất quá Mặc Họa cũng không nghĩ xen vào việc của người khác.
Bọn hắn ở ngoài cửa đứng một ngày, Trang tiên sinh không có khả năng không biết. Tình huống hiện tại, hiển nhiên là Trang tiên sinh không muốn gặp bọn hắn.
Gặp hay không gặp, Trang tiên sinh tự có tính toán, đâu cần bản thân mù lo lắng.
Cho nên Mặc Họa chỉ đơn giản hành lễ ra hiệu với ba người, sau đó không nói một lời, vác chiếc rổ nhỏ xuống núi.
Đợi đến ngày thứ hai lên núi, Mặc Họa phát hiện ba người lại vẫn đứng ở ngoài cửa.
Ban ngày trên núi nóng bức, ban đêm thì trời lạnh sương nặng.
Nữ tử mang mạng che mặt còn tốt, dù sao tu vi thâm hậu, đủ để ngăn chặn nóng lạnh.
Hai đứa bé liền có chút tiều tụy, nam hài thần sắc uể oải, rõ ràng là đang cắn răng gượng chống, trong ánh mắt tràn đầy quật cường.
Nữ hài sắc mặt lại trắng thêm mấy phần, nhìn xem như là hoa lê đọng sương, chỉ là ánh mắt trong suốt cũng lộ ra kiên định.
Mặc Họa lại lén lút liếc một cái, không khỏi cảm thán, người dáng dấp đẹp mắt thật sự là bất kể lúc nào cũng đẹp.
Bất quá Mặc Họa trong lòng không có chút gợn sóng nào.
Trên đời này, càng là cô gái xinh đẹp, càng là không hề liên quan đến ngươi.
Mặc Họa vẫn như cũ như hôm qua, không coi ai ra gì đẩy mở cửa trúc, trong ánh mắt phức tạp mà ít nhiều mang một chút oán giận của ba người, vác chiếc rổ nhỏ đi vào viện của Trang tiên sinh.
Mặc Họa cảm thấy nhiều nhất ba bốn ngày, ba người này hẳn là liền có thể đi, nhưng ba người một mực tại cổng chờ bảy ngày, hai đứa bé mặt trắng như giấy, vẫn không có mảy may lui bước ý tứ, Mặc Họa không khỏi bội phục nghị lực của bọn họ.
Nhất là nghĩ đến bản thân bái kiến Trang tiên sinh lúc, không hề bị cản trở gì, mà ba người này không ăn không uống đứng bảy ngày, lại ngay cả cửa cũng không vào, không khỏi có chút xấu hổ.
Ngày kế tiếp, Mặc Họa chuẩn bị mấy nghi vấn về Trận Pháp, cố ý đi thỉnh giáo Trang tiên sinh.
Thần sắc Trang tiên sinh như thường ngày, kiên nhẫn đáp lại, chỉ là thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía ngoài cửa, ánh mắt thâm thúy, không biết suy nghĩ cái gì.
Mặc Họa liền nói: "Tiên sinh không muốn gặp người ngoài cửa à?" Trang tiên sinh lấy lại tinh thần, nguyên bản không muốn nói gì, nhưng nhìn xem Mặc Họa, vẫn nói: "Cố nhân hậu nhân, nhân duyên gút mắc, ta không muốn hỏi tới, thì không bằng không gặp."
Mặc Họa nói: "Vậy con để bọn hắn trở về đi." Trang tiên sinh thần sắc hơi động: "Bọn hắn đứng bảy ngày, nếu có thể lui, đã sớm lui rồi. Đã đến mức này, sẽ còn nghe lời ngươi à?" "Không thử một chút làm sao biết đây?" Mặc Họa cười cười: "Bọn hắn đứng bên ngoài bảy ngày, làm phiền tiên sinh thanh tịnh, tiên sinh cảm giác đều ngủ không ngon."
Trước kia phần lớn ngủ nướng đến xế chiều, hiện tại giữa trưa liền rời giường...
Trang tiên sinh có nhiều thú vị nói: "Được, ngươi liền đi thử một chút, để bọn hắn trở về, không cần làm phiền sự thanh tịnh giữa núi này."