Chưởng quỹ đi lên lầu, chỉ chốc lát sau liền xuống, khách khí mời Mặc Họa lên.
Khi Mặc Họa nhìn thấy An Tiểu Bàn, An Tiểu Bàn đang cùng mấy thiếu niên tiên y nộ mã uống rượu. Trên bàn bày biện các thức linh quả tươi non ướt át với đủ màu sắc. Có tỳ nữ quạt phe phẩy, làn gió thơm chậm rãi thổi qua, còn có ca nữ hát khúc, dư âm vẫn văng vẳng bên tai.
Trong phòng mát mẻ an nhàn, hoàn toàn không có cái nóng khốc liệt của ngày hè. Trên bình phong còn khắc họa Băng hệ Trận Pháp, dùng để hạ nhiệt độ và thông gió. Mặc Họa nghĩ đến những người buôn bán bên đường phải đội nắng nóng vì sinh kế, trong lòng nhất thời cảm khái. Rõ ràng đều là tu sĩ Luyện Khí Kỳ, sống trong cùng một Thông Tiên Thành, lại như sống ở hai thế giới.
"Mặc Họa, quả nhiên là ngươi!" An Tiểu Bàn thấy Mặc Họa, có chút vui vẻ, vẫy tay nói: "Đến đây, cùng uống chút rượu." An Tiểu Bàn uống đến đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng hắn tuổi không lớn lắm, uống chắc là rượu trái cây, cho dù say cũng sẽ không quá hại thân.
Mặc Họa không có tâm tư uống rượu, nói thẳng: "An Thiếu Gia, ta tìm ngươi có chút việc."
"À," An Tiểu Bàn hoàn hồn, vẫy tay với mấy thiếu niên khác nói: "Các ngươi cứ uống trước, ta có việc."
Sau đó, chưởng quỹ dẫn Mặc Họa và An Tiểu Bàn đến một căn phòng yên tĩnh. Mặc Họa đi thẳng vào vấn đề: "An Thiếu Gia, ta muốn xin ngươi giúp một chuyện."
An Tiểu Bàn rõ ràng còn có chút men say, vỗ ngực nói: "Chỉ cần ta có thể giúp, cứ mở miệng!"
Mặc Họa nhìn một chút trang trí tráng lệ trong phòng, hỏi: "Thiện lâu này, là nhà các ngươi mở phải không?"
An Tiểu Bàn đắc ý nói: "Đúng vậy!"
"Bếp sau của các ngươi làm đồ ăn là dùng lò lô, hay là dùng linh lực của tu sĩ cung cấp lửa?"
An Tiểu Bàn vẻ mặt mơ hồ, nghĩ một lát, không có nửa điểm manh mối, liền mở miệng hô: "Chưởng quỹ!"
Chỉ chốc lát sau, chưởng quỹ đẩy cửa tiến vào. An Tiểu Bàn chỉ vào chưởng quỹ, nói với Mặc Họa: "Ngươi hỏi hắn."
Mặc Họa liền đem lời vừa nói, lại hỏi lại chưởng quỹ một lần.
Chưởng quỹ đáp: "Trước kia cũng dùng linh lực của tu sĩ cung cấp lửa, nhưng cách làm này dễ dàng hư hao tim phổi của tu sĩ, hơn nữa việc cung cấp lửa cũng không ổn định. Chủ nhân liền quyết định không dùng nữa, năm ngoái mời luyện khí sư chuyên môn luyện tạo một cái lò lô, còn xin Trận Sư vẽ Trận Pháp. Cái này về sau vẫn dùng chính là lò lô."
Mặc Họa hiếu kỳ nói: "Chi phí lò lô so với thuê tu sĩ còn cao hơn sao?"
Chưởng quỹ nói chi tiết: "Về lâu dài thì lò lô tốt hơn, trong ngắn hạn thuê tu sĩ khẳng định có lợi hơn chút. Hơn nữa thuê tu sĩ có thể ép giá, có khi giá thị trường không tốt, nửa viên linh thạch liền có thể thuê được một cái Luyện Khí Kỳ tán tu."
Mặc Họa trong lòng có chút cảm giác khó chịu. Cho dù làm tu sĩ, cũng vẫn không tránh khỏi bị bóc lột.
"Ta có thể đi xem lò lô được không?" Chưởng quỹ chần chừ một lúc, nhìn về phía An Thiếu Gia. Chuyện này hắn còn không làm chủ được, bình thường sau bếp đều không cho ngoại nhân vào.
An Tiểu Bàn tỉnh táo hơn một chút, hỏi chưởng quỹ: "Cái này không thể cho người khác nhìn sao?"
Chưởng quỹ nói: "Thực đơn mới tính, lò lô kỳ thật rất nhiều thiện lâu đều có, không có cũng chỉ là vì không muốn tốn linh thạch luyện chế, không tính cơ mật."
An Tiểu Bàn nói: "Vậy cứ xem thôi, vừa vặn ta cũng đi, cái lò lô đó ta còn chưa từng thấy qua lần nào."
"Vâng, ta đây sẽ dẫn hai vị thiếu gia đi qua." Chưởng quỹ thở phào nhẹ nhõm, có An Thiếu Gia đi theo, có chuyện gì cũng sẽ không chỉ trách lên đầu hắn.
Chưởng quỹ dẫn Mặc Họa hai người đến sau bếp, chỉ vào một cái lò lớn cao bằng hai người nói: "Đây chính là lò lô, sau khi đặt linh thạch vào, Trận Pháp trong lò sẽ chuyển linh thạch thành hỏa lực, hỏa lực sẽ kéo dài đến mỗi cái bếp lò, cung cấp tu sĩ nấu nướng nguyên liệu nấu ăn."
"Lò lô và từng cái bếp lò ở giữa, cũng có Trận Pháp liên kết, hơn nữa mỗi cái bếp lò còn chuyên môn khắc một cái Trận Pháp, dùng để khống chế hỏa lực lớn nhỏ..." Mặc Họa cảm thấy vô cùng mới lạ, cậu cũng là lần đầu tiên nhìn thấy luyện khí và Trận Pháp có thể được vận dụng như vậy. An Tiểu Bàn cũng thấy mà trợn tròn hai mắt, hắn bình thường chỉ biết ăn, nhưng không biết những món ăn đó được làm ra như thế nào.
Chưởng quỹ giới thiệu cho Mặc Họa hai người, thần sắc hơi có chút tự hào.
Mặc Họa quan sát tỉ mỉ lò lô, nhìn bên trái một chút, nhìn bên phải một chút, khe hở giữa miệng lò và lò cũng không bỏ qua.
Chưởng quỹ thấy cậu như thể hận không thể đào bếp lò ra xem bên trong có gì, nhịn không được nói: "Mặc Thiếu gia là muốn biết điều gì sao?"
Mặc Họa hỏi: "Chưởng quỹ, ngài biết trong lò đều có khắc những Trận Pháp nào không?"
Chưởng quỹ do dự một chút, nhưng nghĩ lại, chỉ biết dùng những Trận Pháp nào là vô dụng, quan trọng nhất là có thể vẽ ra Trận Pháp hay không, mà Trận Pháp lại không dễ vẽ như vậy.
"Trận Pháp trong lò này ngược lại không phức tạp, chỉ có một cái Dung Hỏa Trận bao gồm năm đạo Trận Văn. Chỉ là vị trí của Dung Hỏa Trận tương đối quan trọng, phải vẽ ở đáy lò lô, như vậy hỏa lực mới có thể đều đặn. Bên ngoài lò lô, cần chừa một lỗ hổng để đặt linh thạch, như vậy linh khí của linh thạch sẽ rót vào Dung Hỏa Trận, kích phát hỏa lực của Trận Pháp..." Chưởng quỹ kể rõ ràng mọi điều cho Mặc Họa.
"À à," Mặc Họa vừa gật đầu.
Cứ như vậy vừa nhìn vừa trò chuyện nửa ngày, Mặc Họa muốn biết đại khái đều hỏi rõ ràng. Cậu thành tâm cảm ơn chưởng quỹ, sau đó liền muốn cáo từ.
An Tiểu Bàn kéo Mặc Họa: "Đừng vội đi, ta mời ngươi ăn đồ ngon."
Mặc Họa còn có việc, liền không đồng ý.
"Ngươi có phải không nể mặt mũi không?" An Tiểu Bàn có chút tức giận.
Mặc Họa khen An Tiểu Bàn hào phóng, sau đó lặng lẽ nói với An Tiểu Bàn: "Lần sau giáo tập bố trí công việc Trận Pháp, ta miễn phí giúp ngươi vẽ."
An Tiểu Bàn đại hỉ, liền vội vàng gật đầu: "Ừ." Hắn không quan tâm linh thạch, hắn quan tâm mặt mũi. Mặc Họa có thể miễn phí giúp hắn vẽ Trận Pháp, hắn cảm thấy mặt mũi mình có ánh sáng.
Chưởng quỹ nhìn bóng lưng Mặc Họa rời đi, hỏi An Tiểu Bàn: "Thiếu gia, vị Mặc công tử này thân phận gì?"
"Coi như đồng môn của thiếu gia ta, Trận Pháp vẽ rất tốt, còn tốt hơn cả ta. Thật không dám giấu giếm, công việc Trận Pháp của ta đều là hắn giúp vẽ!" An Tiểu Bàn thậm chí còn có chút đắc ý.
Chưởng quỹ mặt không biểu cảm, trong lòng thầm lặng, cái này cũng căn bản không có gì hay ho mà khoe khoang...
"Chưởng quỹ ngươi đi mau đi, ta đi uống rượu." An Tiểu Bàn nói xong quay người định đi, đột nhiên giật mình, nắm lấy ống tay áo chưởng quỹ, hai mắt trực lăng lăng nhìn hắn.
Chưởng quỹ bị hắn nhìn đến có chút căng thẳng: "Thiếu, thiếu gia..."
An Tiểu Bàn đè thấp giọng nói: "Chuyện này, ngàn vạn không thể để cha ta biết!"
"Chuyện này?"
"Công khóa của ta là người khác giúp ta làm, chuyện này ngàn vạn không thể để cha ta biết!" Chưởng quỹ khóe miệng giật một cái: "Tốt, tốt..."
An Tiểu Bàn vỗ vỗ ngực: "Nguy hiểm thật, may mà ta cơ linh, không thì bại lộ rồi." Sau đó lại bắt chưởng quỹ phát thề không nói cho cha hắn, lúc này mới yên tâm.
Chưởng quỹ có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ: "Gia nghiệp của An Gia, dựa vào cái tiểu thiếu gia không đáng tin cậy này có thể giữ vững được không đây..." Chưởng quỹ lại nghĩ đến đứa bé họ Mặc vừa rồi. Xem ra không phải con em nhà giàu gì, chỉ là con của tu sĩ bình thường, không biết hắn hỏi lò lô làm gì.
Chưởng quỹ đi vài bước, nhớ tới An Thiếu Gia, đột nhiên dừng lại: "Trận Pháp vẽ thật tốt? Hắn sẽ không muốn vẽ lại Trận Pháp lò lô đó chứ?"
"An Thiếu Gia là Luyện Khí ba tầng, cùng đứa bé họ Mặc kia là đồng môn, nói cách khác đứa bé kia tối đa cũng chỉ Luyện Khí ba tầng. Luyện Khí ba tầng ở đâu ra Thần Thức đi vẽ Trận Pháp?" Chưởng quỹ lắc đầu, tìm chỗ uống trà đi.