Trong sơn động bị trận pháp phong bế, một cảm giác quen thuộc, lạnh lẽo và quỷ dị từ hư không thấm vào.
Mặc Họa ngừng thở, không dám hó hé, đồng thời cưỡng ép cắt đứt mọi suy nghĩ, đoạn tuyệt hết thảy tâm niệm lưu chuyển, giữ cho đại não trống rỗng, dùng cách này để tránh xúc động nhân quả, thu hút quỷ niệm giáng lâm.
Thời gian từng chút trôi qua. Khí tức quỷ dị trong hư không, chậm rãi chảy xuôi. Mặc Họa giống như một con chuột an tĩnh, tiềm phục dưới mặt đất.
Không biết qua bao lâu, khí tức quỷ dị trên không trung chậm rãi nhạt đi, đồng thời dần dần tiêu tan. Mặc Họa vẫn không dám xem thường, ngay cả hô hấp cũng rất cẩn thận, an ổn ẩn mình, không dám lơ là dù chỉ một chút.
Cứ như vậy, mặt trời lên mặt trăng lặn rồi lại mặt trời lên, trọn vẹn ba ngày trôi qua. Trong không khí cũng sẽ không tiếp tục có cảm giác đè nén. Trong nhân quả, cũng không còn loại cảm giác quỷ dị khó nắm bắt, khó thăm dò kia.
Mặc Họa lúc này mới triệt để nhẹ nhõm thở ra.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn không dám thư giãn, không dám nhắc đến, thậm chí không dám trong lòng nhớ tới ba chữ danh hiệu kia. Mặc Họa chỉ có thể xưng hô người đó là "Sư bá".

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play