Yêu thú là không nghe hiểu tiếng người. Mặc Họa xem như đã minh xác biết điểm này.
Hai ngày sau, miêu yêu dường như bị Mặc Sơn dọa sợ, luôn núp trong lồng sắt, thả nó ra nó cũng không chịu ra, chứ nói chi là bảo nó công kích Mặc Họa. Mặc Họa có nói thế nào nó cũng không hiểu, chỉ dùng ánh mắt hung dữ nhưng lại mang theo chút sợ hãi nhìn chằm chằm Mặc Họa. Cũng chỉ khi Mặc Họa dùng thịt cho nó ăn, ánh mắt nó mới hiền lành hơn một chút.
Như vậy thì không có cách nào luyện Thệ Thủy Bộ. Làm sao bây giờ đây? Mặc Họa nghĩ hai ngày, cuối cùng mới nghĩ ra một biện pháp.
Hắn trước đói miêu yêu hai ngày, đợi miêu yêu bụng đói kêu vang, hai mắt bốc lên lục quang, thì dùng cá con khô đặc chế của Liễu Như Họa để cho nó ăn. Loại cá con khô này cũng là một loại yêu thú, chất thịt không tốt, mùi tanh rất nặng, tu sĩ không ăn, nhưng mèo tham tanh thì rất thích.
Sau đó Mặc Họa đem mấy con cá nhỏ khô xỏ trên sợi dây, đeo trên cổ, rồi chỉ chỉ cá khô, lại chỉ chỉ yêu miêu. Đại ý là: "Muốn ăn cá, thì tự mình đến cướp." Trước đó quy củ lúc luận bàn với Bạch Tử Thắng cũng không khác biệt lắm, chỉ bất quá bây giờ đối thủ luận bàn từ Bạch Tử Thắng, biến thành miêu yêu nhỏ.
Miêu yêu tuy không hiểu tiếng người, hiện tại cũng đã hiểu ra. Thế là miêu yêu trước đó bó tay bó chân, vì lấp đầy cái bao tử, bắt đầu cướp cá con khô trên cổ Mặc Họa. Nhưng Mặc Sơn ánh mắt sắc bén, nó nhớ rất rõ, cho nên cũng không dám làm Mặc Họa bị thương mảy may, mục tiêu chỉ có cá con khô trên cổ Mặc Họa.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT