“Nương, tiểu muội, mọi người buông con ra trước, con sắp thở không nổi.” Kim Dục vỗ vỗ sau lưng Kim mẫu.
Kim mẫu và Kim Kiều sợ tới mức lập tức buông cô ra, trên dưới nhìn xem quan tâm nàng.
Thấy nàng tuy rằng gầy yếu nhưng không bị thương, bọn họ đều thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười.
Đang lúc vui mừng, Kim Hổ quay đầu lại, nhìn thấy Lương Nguyên liền kinh ngạc kêu lên: “Lương đại ca?"
Kim phụ mấy người nghe tiếng lập tức quay đầu nhìn lại, lúc này mới chú ý tới Lương Nguyên cư nhiên cũng ở đây, Lương Nguyên người ta trong tay còn giơ cây đuốc chói lọi mà bọn họ chỉ lo quan tâm Kim Dục nên chưa chú ý tới.
Lương Nguyên: "..." Ha ha, rốt cuộc cũng nhìn thấy ta, cảm giác tồn tại của ta từ khi nào trở nên yếu ớt như vậy, mấy người không nhìn thấy một cái người lớn cầm đuốc đứng ở chỗ này sao.
Cũng may không phải thổ phỉ, nếu không đầu mấy người đã rơi từ lâu rồi, hèn chi đời trước chết thảm như vậy.
Kim phụ cũng thực kinh ngạc: "Lương Nguyên, sao ngươi lại ở cùng Tiểu Dục nhà ta?"
Từ khi đi Lương gia gây chuyện về sau ông cùng Lương Nguyên liền bất hòa, chỉ cần ông vừa mở miệng khóc Lương Nguyên liền châm chọc, chế giễu ông thương tích đầy mình.
Kim Dục vội vàng giải thích, đem những chuyện xảy ra sau khi tách khỏi mọi người nói cho họ nghe, đồng thời còn bịa ra nguồn gốc của thức ăn và nước trong sọt, nói đó là do bọn họ vô tình giúp đỡ một người quyền quý nên người ta liền đưa thức ăn báo đáp.
Mặc dù đói bụng nhưng Kim phụ và những người khác quan tâm nhất vẫn là những chuyện đã xảy ra với Kim Dục chứ không phải thức ăn. Khi biết rằng nàng gần như đã bị ăn thịt, mấy người liền sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, đối Lương Nguyên vô cùng biết ơn.
Ân oán gì đều không quan tâm nữa.
Kim phụ: "Lương Nguyên, cảm ơn con đã cứu nữ nhi ta, trước đây là thúc có thành kiến với con còn thường xuyên châm chọc mỉa mai, thúc thành thật xin lỗi."
Kim mẫu: "Cũng xin con tha lỗi cho thẩm, trước kia thẩm làm nhiều chuyện không tốt nhưng sau này thẩm nhất định sẽ đối xử tốt với con."
Kim Hổ: “Lương đại ca, huynh là đại ân nhân của gia đình đệ, là đại anh hùng, từ nay về sau đệ sẽ làm nô tài của huynh, huynh kêu đệ làm gì đệ làm cái đó."
Kim Kiều: "Lương đại ca, ơn cứu mạng lấy thân báo đáp, để đại tỷ muội gả cho huynh, dù sao…… ưhm!?” Hai người cũng có hôn ước.
Cô bé còn chưa nói xong đã bị cha mẹ Kim che miệng lại ôm qua một bên, Kim phụ cười đến râu dê lắc lư nói với Lương Nguyên: “Lương Nguyên, con đừng nghe Kiều Kiều nói bậy, trẻ con nói chuyện không biết kiêng kỵ!”
Lương Nguyên là cứu Tiểu Dục không sai hơn nữa hai người còn có hôn ước, nhưng cũng không thể đem Tiểu Dục bán. Báo ân phương thức có rất nhiều loại không phải chỉ có mỗi lấy thân báo đáp, bọn họ không yêu cầu nữ nhi của mình có thể gả cho gia đình giàu có, nhưng yêu cầu người đó nhất định phải đối tốt với nữ nhi của họ.
Lương Nguyên có hung danh bên ngoài không nói, gánh nặng gia đình còn rất lớn, quan trọng nhất là tiểu Dục không thích Lương Nguyên thậm chí rất ghét hắn, gả qua đi còn đánh không lại cho nên cần thiết phải thận trọng suy xét.
Nhìn thấy phản ứng của Kim phụ và Kim mẫu, Lương Nguyên trong lòng cười lạnh một tiếng, hai người này vẫn coi thường hắn giống đời trước, hắn bình tĩnh nói: "Yên tâm đi, ta không đem lời nói của Kim Kiều để trong lòng."
Kim phụ cười tủm tỉm: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”
Kim mẫu lúc này mới buông Kim Kiều ra, đi tới đỡ Kim Dục: “Cha bọn nhỏ, Lương Nguyên với Tiểu Dục đi vội vã cả đêm đều mệt mỏi, để bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi, có cái gì thì đợi chút hẳn nói."
Kim phụ liên tục gật đầu: “Đúng đúng đúng, trước nghỉ ngơi một chút.”
Ông đưa tay về phía Lương Nguyên: "Tiểu Nguyên, con có mệt không? Để thúc đỡ con."
Tiểu Nguyên?
Lương Nguyên khóe miệng giật giật, đời trước Kim phụ cực kỳ ghét hắn, kêu hắn đều là kêu cả tên lẫn họ ,hoặc là kêu Lương vô lại, quỷ nghèo.
Lúc này tự nhiên kêu thân mật như vậy làm hắn cả người đều không được tự nhiên.
“Dũng thúc, thúc vẫn là gọi con bằng tên đầy đủ như trước đi.” Lương Nguyên tránh tay Kim phụ, cõng cái sọt đi về phía đống lửa.
Kim phụ và Kim mẫu nhìn nhau cùng làm mặt quỷ mấy lần, mới mang theo Kim Dục đi đến bên cạnh đống lửa.
Sau khi ngồi xuống Kim Dục liền hỏi: "Cha, mọi người gia gia nãi nãi đâu?"
Kim phụ tức giận đến thổi râu, xua tay nói: “Đừng nhắc đến mấy người đó, sau này cũng đừng gọi bọn họ là gia gia nãi nãi, chúng ta đã cùng bọn họ đoạn tuyệt quan hệ rồi.”
Kim mẫu khịt khịt mũi nói: “Bọn ta thật vất vả mới né tránh được giặc cỏ, tới khi tìm được mấy người gia gia nãi nãi của con hội hợp sau mới biết được con mất tích. Chúng ta tìm kiếm khắp nơi không thấy nên liền muốn cho mọi người hỗ trợ tìm xem, kết quả nghe Tam Bảo nói là cha nó đánh con bất tỉnh ném bên đường, còn nói con đã chết mắng con là gánh nặng không cho chúng ta đi tìm. Cái thằng nhóc con thúi, lúc ấy vừa nghe nương liền tát vào miệng nó một cái.”
Tam bảo là con trai út của nhị thúc Kim Dục, mới sáu tuổi, bị cha mẹ ảnh hưởng nuông chiều nên cực kỳ ngang ngược vô lý, chưa bao giờ coi gia đình Kim Dục là người thân của nó.
Kim phụ lại không kìm được nước mắt, tay run lên vì tức giận: “Cha biết nhị thúc con không phải người tốt, cũng biết gia gia nãi nãi con bất công, nhưng không ngờ họ lại ác độc như vậy muốn để cho con chết. Lúc đó cha tức giận quá đánh với nhị thúc con một trận nhưng lại không đánh thắng, đáng giận nhất là gia gia nãi nãi con còn giúp nó, kêu mấy người trong tộc muốn lại đánh chết bọn ta, nương con vì bảo hộ chúng ta mà bị đánh bầm tím hết cả lưng. Cha thực sự không muốn chịu đựng nữa, nên liền đề nghị đoạn tuyệt quan hệ phụ tử với gia gia con."
“Gia nãi con vẫn luôn cảm thấy cha là cái đồ vô dụng, ước gì đem cha ném đi thật xa không muốn nhận đứa con trai này, vừa nghe cha đưa ra đoạn tuyệt quan hệ không nói hai lời liền đáp ứng rồi, sau lại đuổi cả nhà chúng ta ra khỏi đội ngũ, trừ bỏ chúng ta nhà mình tự mang theo nồi chén gáo bồn quần áo chăn cái gì cũng chưa cho, một văn tiền cũng chưa cấp.” Kim phụ nói xong liền đánh một quyền xuống mặt đất.
Tuy rằng đoạn tuyệt quan hệ phụ tử sẽ bị thiên hạ chỉ trích, nhưng ông không hối hận, tình cha con của bọn họ từ lâu đã không còn nữa.
“Sau khi rời khỏi đội ngũ chúng ta liền quay lại tìm con, tìm đến đây thì trời đã tối, vừa đói vừa mệt chúng ta không thể cầm cự được nữa liền tạm thời nghỉ ngơi ở đây một lát, dự tính trời sáng lại đi tìm, không nghĩ tới con với Lương Nguyên lại tìm tới đây trước."
Kim mẫu nắm lấy tay Kim Dục: "Sức khỏe của con không tốt còn hai ba ngày không ăn gì, nương lo lắng con gặp dữ nên vẫn luôn nơm nớp lo sợ. Hiện tại thấy con đã bình an trở về, nương rốt cục có thể yên tâm!"
Lương Nguyên nghe vậy quay đầu lại nhìn xung quanh, chuyện xảy ra với bốn người Kim phụ cũng giống như đời trước. Nhưng bây giờ hắn với Kim Dục đã tìm thấy họ, có thể làm cho họ tránh được bi kịch ngày mai.
Đáy lòng Kim Dục vô cùng cảm động, ánh mắt dịu dàng quan tâm của Kim phụ làm cho nàng cảm thấy toàn thân đều ấm áp.
Đây là hơi ấm gia đình.
Nàng có hơn hai mươi năm không có cảm nhận được nên đều đã quên đi loại cảm giác này.
Nàng nắm ngược lại tay Kim mẫu, dựa người vào cánh tay bà: “Thật xin lỗi nương, nữ nhi đã làm cho mọi người lo lắng phiền muộn, về sau sẽ không như vậy nữa.”
Gia nãi sinh ra một gái bốn trai, cha nàng là trưởng tử, phía trên cha nàng còn có một người tỷ long phượng thai là đại cô, lần này chạy nạn đại cô một nhà không có đi cùng bọn họ là bởi vì gia nãi không cho, cho rằng một nhà đại cô là gánh nặng.
Gia nãi không biết vì sao cực kỳ bất công còn thực ghét bỏ đại cô cùng cha của nàng, chỉ đối tốt với nhị thúc tam thúc tứ thúc, từ nhỏ đến lớn cái gì tốt đều đưa cho nhị thúc mấy nhà còn công việc toàn để đại phòng làm, mặc kệ nhà bọn nàng làm cái gì, gia nãi đều sẽ ra bên ngoài nói nhà nàng không hiếu thuận, ăn no lười biếng, tay chân không sạch sẽ.
Nàng từ nhỏ đã ốm yếu bệnh tật lại còn là nữ nhi, nên gia nãi thúc thím cùng người trong thôn đều khuyên cha nương nàng vứt bỏ nàng để khỏi lãng phí thức ăn, nhưng cha nương không những không ném mà còn nuôi dưỡng nàng rất tốt, cái ăn cái mặc đều ưu tiên cho nàng trước, không có tiền bốc thuốc thì đi lên núi đào, cha nương nàng cũng vì thế mà đã học biết được một số dược liệu thường dùng.
Trong mắt người ngoài, cha nương nàng là hạng người cực phẩm không nói lý ham ăn biếng làm, chỉ biết lo cho đứa con gái ốm yếu mà không quan tâm đến sự sống chết của những người còn lại trong nhà, sống bằng cách hút máu gia nãi thúc thím. Nhưng trong mắt nàng hai người họ là cha nương tốt nhất trên đời.
Có cha nương, đệ đệ, muội muội tốt như vậy, nàng nhất định phải bảo vệ với chăm sóc họ thật tốt.
Kim mẫu xoa đầu Kim Dục, khuôn mặt thô ráp cười vô cùng dịu dàng: “Không mệt, chỉ cần con bình an, nương đều không mệt."
Kim mẫu là nữ nhân khỏe mạnh cường tráng nhất trong mười dặm tám thôn, dung mạo đoan chính, dáng người cường tráng như nam nhân. Mặc dù ở nạn hạn hán đói bụng lâu ngày, ngoại trừ gương mặt hốc hác vàng như nến ra thì thân hình bà vẫn cao lớn như cũ, dáng người nhỏ nhắn mảnh khảnh như Kim Dục ngồi cạnh bà liền trông như chim nhỏ nép vào người.
Nhìn Kim mẫu như vậy, nàng cảm thấy rất an toàn.
Lý do Kim phụ lấy Kim mẫu là vì nhìn trúng Kim mẫu dáng người cao to khỏe mạnh, mong rằng con cái được sinh ra sau này sẽ không yếu đuối như ông, không sợ bị mấy người Kim lão đầu bắt nạt.
Năm đó khi Kim phụ muốn đi cầu hôn, mấy người Kim lão đầu không đồng ý, Kim phụ liền nói Kim mẫu sức lực lớn, làm việc so đàn ông còn nhanh nhẹn, tứ chi phát đạt đầu óc đơn giản, cưới về là có thể giống như trâu sai sử làm được rất nhiều việc.
Kim lão đầu nghe vậy lúc này mới đồng ý, sau lại Kim phụ được như ý nguyện cưới Kim mẫu, chẳng những không khiến Kim mẫu làm việc như trâu, mà còn ngầm dạy dỗ người có tính tình trung thực hàm hậu như Kim mẫu chỉ làm xong công việc của nhà họ là được, chuyện khác khỏi đụng vô, ăn nhiều ngủ nhiều càng ngày càng lười biếng……
Vì thế Kim mẫu đi theo Kim phụ cùng nhau học được gặm lão.
“Ục ục ~.” Âm thanh kỳ lạ phát ra.