Thấy Mạnh Phi Báo thay đổi thái độ, trở nên vô cùng ôn hòa, lại còn làm cho đám thổ phỉ thu lại vũ khí, Kim Dục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nhưng trên mặt lại không biểu lộ ra ngoài.
Đám người Kim phụ ở một bên lại trông vẫn còn căng thẳng, Lương Nguyệt đứng ở sau lưng Kim Kiều, hai tay ôm chặt eo cô bé, nhìn bộ dáng đã bị dọa cho sợ hãi, cô bé ló đầu ra nhìn Mạnh Phi Báo, nói: “Kiều Kiều, đánh, bảo vệ, ta.”
Kim Kiều sờ sờ tay Lương Nguyệt: "Không sợ, không sợ, nếu có kẻ xấu dám bắt nạt ngươi, ta sẽ đánh hắn, bảo vệ ngươi."
Lương Nguyệt lập tức vui vẻ nở nụ cười, hai tay vẫn như cũ ôm chặt Kim Kiều.
Lương Nguyên giả vờ như không có nhìn thấy ánh mắt nóng rực của Mạnh Phi Báo, hắn cất lọ thuốc vào trong ngực: “Mạnh trại chủ đây là tin tưởng lời nói của chúng ta?”
Thấy hắn cất lọ thuốc đi, Mạnh Phi Báo có chút nóng nảy, đưa thẻ bài trong tay lại cho Lương Nguyên, mạnh mẽ gật đầu: “Tin, ta đương nhiên tin, đồ vật của Tống thần y cũng sẽ không dễ dàng rơi vào trong tay người khác, đặc biệt là tấm thẻ bài này, đó là tín vật của ngài ấy, người khác muốn cướp cũng cướp không được, trừ phi là chính ngài ấy tự mình đưa.”
Tống thần y là một đại thiện nhân, y thuật lại cực kỳ cao minh, là đệ nhất thần y của Xích Vân quốc được mọi người vô cùng kính trọng, cho dù đắc tội với ai thì cũng sẽ không đắc tội với Tống thần y, bởi vì ai cũng có lúc bị bệnh, nói không chừng lại có lúc cần được Tống thần ý cứu chữa. Thứ hai là Tống thần y thích một bên đi du ngoạn khắp nơi một bên làm nghề y cứu người, trong thiên hạ người đã được Tống thần y cứu giúp nhiều không đếm xuể, từ đại quan quý tộc thậm chí là hoàng tộc, cho tới bá tánh bình thường thậm chí là khất cái, đều có thể đã từng được Tống thần y cứu.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT