Lương Nguyên nhạy bén chú ý tới những người đó, hắn kéo tay Kim Dục: "Cẩn thận có người tới, chúng ta đổi chỗ khác ăn."

Vừa nói, hắn vừa nhặt dao phay còn dính máu lên đưa cho Kim Dục để nàng cầm, dặn dò nàng không được lau máu trên dao giữ lại để hù dọa người khác. Sau đó ngồi xổm xuống, quay lưng lại với Kim Dục để nàng leo lên.

"Lên đi ta cõng ngươi, hiện tại ngươi không thể tự đi."

Kim Dục liếc nhìn bóng lưng Lương Nguyên, thu điện thoại vào không gian, thôi kệ đi với thể chất yếu ớt hiện tại của nàng chỉ có thể lựa chọn đi theo Lương Nguyên.

Với lại dao đang trong tay nàng, nếu hắn thực sự dám làm gì nàng sẽ chém hắn, cho dù không thể đánh lại được thì trước khi chết cũng phải cắn một cái.

Leo lên lưng Lương Nguyên, Kim Dục ngửi được mùi thối nồng nặc, lẩm bẩm nói: "Người ngươi hôi quá."

“Như nhau thôi, người ngươi cũng thối muốn chết.” Tay Lương Nguyên giữ chân nàng nâng người lên, vừa đứng lên vừa đáp trả.

Kim Dục: "..." Nàng tự cúi đầu ngửi ngửi, trong mũi có mùi chua, đúng thật là thối đến khó chịu.

Năm hạn hán đến nước còn không có để uống chứ đừng nói đến rửa mặt tắm rửa, đã lâu không tắm rửa nên trên người ai cũng thối hoắc, cả người bốc mùi như lăn trong nồi canh thiêu.

Lương Nguyên cõng Kim Dục trên lưng, thân hình cao gầy vững vàng đi về phía trước, ánh mặt trời chiếu xuống chỉ để lại một mảnh bóng dáng trên nền đất hoang sơ cằn cỗi.

Sau khi hai người rời đi, những bóng người đó chạy tới, nhìn thấy bên cạnh cây khô có hai cái xác còn mới, bọn họ cũng không quan tâm đối phương là chết như thế nào liền kéo xác chết rời đi.

Lương Nguyên đói bụng đã ba ngày trên đầu còn có thương tích, hiện tại lại cõng Kim Dục đi dưới ánh mặt trời chói chang, thể lực dần dần chống đỡ hết nổi, mồ hôi từng giọt từng giọt rơi xuống đôi môi trắng bệch khô nứt.

Kim Dục cũng không tốt hơn bao nhiêu, nàng đã quen với cuộc sống an nhàn thoải mái ở hiện đại lúc này lại đổi thành vùng đất cằn cỗi, nàng đói đến mức không còn sức lực nào toàn thân lại còn ngứa ngáy hôi hám, khó chịu đến muốn ngất đi. Nhưng nàng cũng sợ sau khi ngất thì không tỉnh lại được nữa, muốn uống chút nước linh tuyền để bổ sung thể lực lại sợ bị Lương Nguyên phát hiện. Lương Nguyên đã thấy được điện thoại di động, hắn không thể lại phát hiện bàn tay vàng như linh tuyền, mơ mơ màng màng nghĩ như thế Kim Dục lập tức cắn chặt môi dưới cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Bọn họ đi trên đường chính, cỏ dại bên đường bị nhổ tận gốc để lại rất nhiều hố nhỏ, cây cối thì bị bứt sạch không còn một chiếc lá.

Dọc theo đường đi, bọn họ gặp được rất nhiều lưu dân gầy guộc sắc mặt vàng như nến, có một ít thi thể thối rữa, còn có vài con quạ đen kêu to bay qua đứng trên thi thể nhìn bọn họ.

Nhìn đến những người này cùng thi thể, Kim Dục không đành lòng dời mắt.

Nàng sống ở thời đại hòa bình thịnh vượng, chưa bao giờ phải trải qua những chuyện này.

Những gì nàng tận mắt chứng kiến ở đây có tác động rất lớn đến nàng còn hơn những thảm họa thiên nhiên trong phim.

Nàng có rất nhiều chuyện muốn nói với Lương Nguyên, nhưng lại không có sức để nói.

Nhận thấy được Lương Nguyên dưới thân có chút run rẩy, Kim Dục ách thanh cố sức nói: “Nếu không ngươi…… để ta xuống dưới, ta tự mình đi?”

"Ngươi im đi, để ngươi tự đi thì đến khi trời tối chúng ta cũng không đến được chỗ nghỉ ngơi." Lương Nguyên nâng người nàng lên, cắn răng đi nhanh nói: "Nằm yên trên lưng ta đừng gây thêm phiền phức, nếu rảnh rỗi thì dùng tay áo giúp ta lau mồ hôi đi."

Đi dọc theo con đường này thêm nửa giờ nữa là sẽ thấy một ngôi miếu đổ nát, nơi đó vừa mới bị giặc cỏ cướp qua, người còn sống đều sợ hãi bỏ chạy cho nên lúc này ở đó là an toàn nhất.

Đời trước hắn ngất xỉu trong ngôi miếu đổ nát đó còn gặp được quý nhân, nhưng đời này hắn không muốn gặp lại người đó nữa, càng không muốn lại làm việc cho y.

Mặc dù những gì Lương Nguyên nói là sự thật nhưng Kim Dục vẫn rất là tức giận, hắn không thể nói chuyện đàng hoàng được hả, sao cứ phải độc miệng như vậy.

Cho dù trong lòng khó chịu, nhưng Kim Dục vẫn là ngoan ngoãn lấy tay áo giúp Lương Nguyên lau mồ hôi.

Những người chạy nạn trên đường đều đi theo nhóm, ít nhất là có năm người cùng đi, cũng chỉ có nàng với Lương Nguyên là hai người, nàng còn là tiểu nương tử ốm yếu xấu xí. Rất nhiều người không nhịn được liếc mắt nhìn, còn chụm đầu thì thầm với nhau đánh chủ ý xấu lên hai người bọn họ.

Kim Dục chú ý tới những người này, nghĩ đến lời khuyên của Lương Nguyên lúc nãy liền véo đùi cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, nàng nỗ lực trấn tĩnh lại, một tay ôm cổ Lương Nguyên tay còn lại nhấc dao phay dính máu lên, nở nụ cười độc ác khát máu với những người đó.

Mà lúc này Lương Nguyên cũng phối hợp lộ ra nụ cười nham hiểm, trừng ánh mắt sắc bén liếc về phía những người đó khiến bọn họ sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Đợi cho bọn họ chạy xa Kim Dục mới thở ra một hơi, tay giơ dao phay lập tức buông xuống mệt đến thở hổn hển, con dao xém chút nữa chém trúng ngực Lương Nguyên.

Lương Nguyên sợ tới mức la lên: "Ngươi bình tĩnh lại cho ta, chém trúng ta để coi ngươi còn sống được không. Nhìn cái bộ dạng yếu đuối này của ngươi đi, thật là đến một con dao phay cũng cầm không nổi”

Kim Dục không nói gì yếu ớt nâng mí mắt lên liếc nhìn cái ót Lương Nguyên, nàng thật sự không còn sức, chỉ muốn tìm một chỗ nghỉ ngơi ăn cái gì đó cho no bụng.

Đi thêm mười lăm phút nữa, ngay khi Kim Dục sắp đói chết, nàng mơ màng nhìn thấy một ngôi miếu đổ nát, trên mặt đất trước cửa có vết máu.

Lương Nguyên thở hổn hển cõng nàng vào miếu đặt nàng ngồi xuống đống cỏ, sau đó lê từng bước nặng nề kiểm tra từ trong ra ngoài mới quay lại nói: “Nơi này rất an toàn, có thể yên tâm ăn gì đó.”

Nói xong liền tùy tiện ngồi xuống trên mặt đất, thở hổn hển không chớp mắt nhìn chằm chằm Kim Dục: “Ăn đi.”

Nếu lại không ăn cái gì, hắn thật sự chống đỡ không được nữa.

Nghe vậy Kim Dục lập tức ngồi thẳng dậy, lấy điện thoại ra nhanh chóng tìm được nước với bánh mì, ngón tay run rẩy ấn trả tiền.

Sau khi thanh toán thành công trong đầu nàng vang lên một tiếng đinh, giây tiếp theo sáu bình nước suối nhỏ cùng một hộp bánh mì vụn liền xuất hiện ở nhà gỗ trong không gian của nàng.

Kim Dục dùng ý niệm lấy đồ ăn trong không gian ra.

Nhìn thấy nước khoáng cùng bánh mì không biết từ đâu xuất hiện trên mặt đất, Lương Nguyên: "..."

Cái gì đây?

Kim Dục ngồi dưới đất, hai tay buông xuống dựa vào tường yếu ớt nói: "Ta không còn sức, ngươi xé... mở đóng gói, lấy nước cùng bánh mì ra..."

Lương Nguyên ngẩng đầu nhìn nàng: “Xé mở như thế nào?"

Kim Dục: "... Ta dạy ngươi, rất đơn giản." Thiếu chút nữa quên mất, tên này là cổ nhân chưa từng thấy đồ vật hiện đại.

Dựa theo lời Kim Dục dạy, Lương Nguyên nhanh chóng xé bao bì bên ngoài của nước khoáng, vặn mở một chai nước, đầu tiên đưa cho Kim Dục sau đó vặn mở một chai khác cho mình.

Sau khi uống nước ăn bánh mì xong Kim Dục liền cảm thấy như được sống lại. Thấy Lương Nguyên nhìn chằm chằm vào bình nước cùng với vụn bánh mì, miệng còn không ngừng lẩm bẩm, nàng thật sự buồn cười.

Đây là cổ nhân xem đồ vật hiện đại càng xem càng kinh ngạc nha.

Nàng cầm điện thoại bấm vào tài khoản của mình để kiểm tra. Đời trước, trước khi nàng say xỉn đã nạp năm ngàn vào hệ thống tiền lẻ của WeChat, hiện tại năm ngàn đó cũng xuyên qua theo, mua nước với bánh mì mất 26 tệ, hiện tại còn lại 4974 tệ.

Muốn mua đồ cần phải có tiền, mà dùng hết tiền rồi thì làm sao để kiếm đây.

Đáng thương thẻ ngân hàng của nàng còn có hơn một ngàn vạn tiền tiết kiệm! Sớm biết như thế nàng liền chuyển hết vào hệ thống tiền lẻ, không đem gửi ngân hàng.

Nàng quay sang nhìn Lương Nguyên nói: “Đồ vật ăn không hết ta có thể cất đi, muốn ăn gì thì lấy ra, nhưng đồ ăn của chúng ta đều phải dùng tiền mua, vừa rồi ta mua hết hai mươi sáu văn tiền, trên người không còn tiền nữa…”

Nàng còn chưa nói xong, Lương Nguyên đã từ trong ngực móc ra mấy khối bạc vụn đưa cho nàng: “Đây là năm lượng bạc, có hai lượng là ta tìm được trên người hai tên kia còn lại ba lượng đều là của ta, đưa hết cho ngươi."

Hai mắt Kim Dục sáng lên vui vẻ nhận lấy: "Số tiền này có thể mua được rất nhiều đồ ăn."

Năm lượng bạc chính là năm ngàn đồng, tiết kiệm có thể dùng được rất lâu!

Sau khi sử dụng suy nghĩ, năm lượng bạc trong tay nàng lập tức biến mất, trong tài khoản di động có thêm năm nghìn tệ, nàng ngước mắt lén nhìn phản ứng của Lương Nguyên.

Nhìn thấy bạc biến mất, Lương Nguyên kinh ngạc trong lòng, hắn dùng ánh mắt thâm thúy liếc nhìn Kim Dục một cái cũng không có hỏi nhiều.

Liền sợ hỏi nhiều quá, tiểu cô nương liền thẹn quá hóa giận.

Chỉ cần có thức ăn là có thể sống sót tìm được người nhà, sau đó mang theo bọn họ tìm được chỗ ở an toàn là được, những chuyện khác đều không quan trọng.

Đời này, hắn chỉ muốn bảo vệ gia đình mình, sống một cuộc sống bình thường.

Cho dù trên người Kim Dục có bao nhiêu bí mật và cám dỗ, dù do hắn có hứng thú đến đâu thì cũng sẽ không bao giờ cướp đoạt.

Thấy Lương Nguyên không có hỏi cái gì, Kim Dục âm thầm thở phào nhẹ nhõm, hiện tại xem ra tạm thời có thể tin tưởng vị ân nhân cứu mạng này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play