"Hu hu, con cũng rất nhớ nương thân và cha, còn có mấy con Lông Dài, Tráng Tráng, hu hu hu…” Còn chưa dỗ dành Manh Manh xong, Lạc Lạc cũng khóc lên.
Lương Hồng lập tức cảm thấy đau đầu, ba hài tử này xưa nay rất hiểu chuyện, hai người Kim Dục rời đi lâu như vậy nhưng chưa hề khóc một lần, hôm nay đã nín nhịn tới tận cùng rồi, phát tiết ra ngoài một lần duy nhất nên sẽ khóc rất khó dừng lại.
Lương Nguyệt vừa tắm rửa xong, nghe thấy tiếng động, chỉ mới mặc quần áo tử tế còn tóc chưa lau, nhưng thấy ba hài tử đã khóc bù lu bù loa thì cũng đau lòng không thôi. Nàng ấy giúp đỡ Lương Hồng dỗ dành hài tử, nhưng bất kể dỗ dành thế nào thì ba em bé vẫn khóc không ngừng, còn liên tục co rụt người.
Lương Hồng và Lương Nguyệt cũng cảm thấy chân tay hơi luống cuống, không biết nên làm như thế nào cho phải, bèn gọi một thị vệ tới, để người thị vệ này đi mời Kim mẫu đến.
So sánh với hai người bọn họ, ba em bé càng nghe lời của Kim mẫu hơn, cũng càng ỷ lại Kim mẫu hơn.
Thị vệ lập tức đi mời người, vừa tới cửa chính đã thấy một chiếc xe ngựa, xe ngựa đi trong bóng đêm đến đây, chậm rãi dừng tại cửa Lương trang, thấy được người đánh xe, hai mắt thị vệ lập tức sáng lên.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT