Trời mưa thật sự không thích hợp mang giày vải, giày rơm dù không thoải mái thì cũng là giày, mang quen rồi cũng ổn.
Kim mẫu đau lòng đại nữ nhi: “Nếu không thì con cứ mang giày vải đi rồi để nương cõng con.”
Kim Kiều cũng nói: “Muội cũng cõng đại tỷ.”
Lương Nguyệt: “Cõng tỷ!”
Kim Dục không đồng ý: “Không được, con lớn như vậy rồi sao có thể để nương cõng mãi được, trước kia bởi vì yếu nhược nên mới phải để nương vất vả, hiện tại cũng không thể lại để cho nương cõng. Kiều Kiều với Tiểu Nguyệt cũng không được, hai đứa còn không có cao bằng ta đâu, mà dù cho có cao bằng thì cũng không thể để hai đứa cõng. Mọi người đừng lo lắng như vậy, con thật sự đã không yếu, lên đường lâu như vậy con cũng không lại bị bệnh, chứng tỏ rằng con đã rất khỏe mạnh nên có thể xuyên giày rơm, mà cho dù có đi chân không thì con cũng có thể tự mình đi được.”
Tuy nói Kim Dục xác thật không bị bệnh, còn luôn nói bản thân rất khỏe mạnh, nhưng mấy người Kim phụ nhìn thân hình yếu ớt giống như chỉ cần một cơn gió là có thể đẩy ngã của nàng, vẫn là cảm thấy siêu yếu nhược.
Sợ nàng giống như cành liễu, gió thổi qua liền lắc lư lắc lư, lắc tới gãy luôn cái eo thì sao đây?
Mặc kệ đám người Kim mẫu khuyên như thế nào, Kim Dục vẫn luôn kiên trì mang giày rơm tự mình đi đường giống như mọi người. Mấy người Kim mẫu thấy nàng như vậy cũng chỉ đành phải đáp ứng, nhưng lúc lên đường vẫn là cẩn thận để nàng đi ở phía trong để bảo vệ, khi có tình huống xảy ra cũng dễ vươn tay đỡ lấy nàng hơn.
Kim Dục: “......”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play