Kim Dục nói chuyện với Lương Nguyên đến khuya mới ngủ, lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, nàng bị hai cô nhóc Kim Kiều với Lương Nguyệt ôm chặt, trên bụng còn nằm bò một con bạch hồ.

Bên ngoài mưa to đã ngừng, đây là trận mưa đầu tiên trong hai năm qua, mặt đất hoàn toàn ẩm ướt, đi lại trên một ngọn núi vừa mới có mưa to không phải là một hành động sáng suốt, đặc biệt là giày dưới chân của bọn họ đều đã bị rách tung tóe, trên hai chân còn toàn là vết chai với bọt nước nên càng không thể lên đường. Vì thế, mọi người liền quyết định tiếp tục tạm nghỉ ở đây mấy ngày, trước xử lý bọt nước trên chân sau đó thoa thuốc, rồi lại may thêm một ít giày với vớ, thay giày vớ mới rồi mới lên đường.

Giày có giày rơm với giày vải, nam nhân ở đây bao gồm nhỏ nhất Đinh Sái đều sẽ làm giày rơm, cho nên loại giày này liền giao cho cánh nam nhân tới làm, cỏ khô ở trong núi khắp nơi đều có.

Các nữ nhân với Lương Hoành thì phụ trách làm giày vải, chính là dùng vải còn dư lại khi may quần áo lúc trước.

Đầu tiên cắt vải, sau đó dán từng lớp vải một lên tấm gỗ, rồi chờ tới khi khô, lại vẽ hình bàn chân lên rồi cắt, cuối cùng thì xếp chồng lên nhau để làm đế.

Đóng đế giày không chỉ là một cái công việc đòi hỏi kỹ thuật, mà còn là công việc dùng thể lực, đám người Kim Dục đã mua cái dùi cùng với dây bện cần thiết cho đóng đế giày từ trong điện thoại, một tay nắm cái dùi, một tay kéo dây thừng, kéo đến mức dây thừng rung động phát ra tiếng, sau đó quấn quanh cán dùi vài lần và siết chặt, rồi khâu thêm một mũi nữa để đế giày được bao phủ bởi các mũi khâu, lúc này mới được tính là hoàn thành.

Kim Dục một bên đóng đế giày, một bên nhìn đám người Kim mẫu cũng đang đóng đế, có loại cảm giác được trở về khi còn nhỏ.

Ở thời hiện đại nàng cũng được sinh ra ở nông thôn, ba mẹ đều là nông dân, nàng từ nhỏ đã đi theo ba mẹ cùng nhau trồng trọt, thường chạy nhảy ở trên đồng ruộng, mặc quần áo với mang giày đều là do mẹ nàng làm, khi đó giày vải còn được gọi là đế giày nghìn lớp, sau lại có một loại cao su mềm có thể làm giày vải, mẹ nàng liền không đóng giày vải nữa, mà trực tiếp mua đế cao su về làm giày vải, giày được làm ra sau được gọi là giày viền trắng.

Lúc đóng đế giày, thẩm thẩm bá mẫu bà cố nội ở cách vách đều sẽ tới nhà cùng mẹ nàng cùng nhau đóng đế, vừa đóng vừa nói chuyện phiếm, không khí tốt đẹp vô cùng.

Nhưng từ sau khi ba mẹ nàng qua đời, mười tuổi nàng liền vào viện phúc lợi nên không còn về lại địa phương này nữa, cũng không lại nhìn thấy người khác đóng đế giày. Sau đó thời đại phát triển, nàng cũng vội vàng kiếm tiền, dùng sức kiếm tiền, dần dần quên đi ký ức lúc nhỏ, rất nhiều chuyện đều nhớ không nổi.

Nhưng hiện giờ, đi theo đám người Kim mẫu ở tại trong núi sâu, làm giày vải trong sơn động, Kim Dục chợt nhớ lại rất nhiều kỷ niệm quý giá đã bị lãng quên từ lâu, nụ cười của ba mẹ, món bánh bắp của nhà hàng xóm làm......, những hình ảnh này dần dần trở nên rõ ràng hơn trong đầu nàng, bóng dáng của ba mẹ nàng cùng với khuôn mặt của Kim phụ mẫu dần dần dung hợp với nhau, lại trở nên giống nhau như vậy.

Kim Dục dừng lại một chút, không cẩn thận liền đâm vào đầu ngón tay, đau đến mức hừ nhẹ một tiếng.

“Làm sao vậy? Bị đâm vào tay hả?” Kim mẫu vội buông đế giày đi tới: “Để nương nhìn xem, ai u! đều chảy máu rồi, tại sao lại không cẩn thận như vậy chứ.”

Bà nắm lấy ngón tay Kim Dục nhét vào trong miệng mút, đến khi máu ngừng chảy mới buông ra.

“Tiểu Dục bị đâm trúng tay sao?” Kim phụ với Kim Lan cũng lại đây quan tâm hỏi.

Thấy khuôn mặt nhỏ của Kim dục tái nhợt liền cảm thấy đau lòng, Kim Lan nói: “Nếu không Tiểu Dục nghỉ ngơi một lát đi, đế giày để đại cô với nương con đóng.”

Kim Kiều cũng thò qua tới: “Muội cũng có thể làm giày, sức lực của muội mạnh hơn đại tỷ, nương, người dạy con đóng đế giày với.”

Kim mẫu vô cùng vui mừng: “Tốt nha! Kiều Kiều nhà chúng ta thật hiểu chuyện, biết đau lòng đại tỷ, còn biết hỗ trợ làm việc.”

Kim Kiều vẻ mặt nghiêm túc: “Con không chỉ đau lòng đại tỷ, mà còn muốn bảo hộ đại tỷ, con cũng muốn được lợi hại giống như nương cái gì cũng biết làm, nếu sau này có người xấu dám đến con sẽ xông lên phía trước đánh bay hắn.”

Kim mẫu sắc mặt nghiêm nghị nói: “Kiều Kiều, con là cô nương, không thể lúc nào cũng đánh đánh giết giết, chúng ta cần phải dịu dàng nho nhã một chút.”

Kim Kiều bĩu môi: “Dịu dàng nho nhã lại không phải là đồ ăn có thể ăn được, nếu không muốn bị người ta bắt nạt thì cần phải trở nên hung dữ, nương nhìn Tráng Tráng mà xem, lúc nó điên lên thì cả sói với đại hổ đều sợ nó.”

Bị điểm danh, Trâu rừng vương mu kêu một tiếng.

Đúng vậy, yêm là hung nhất.

Uống nước linh tuyền càng nhiều ở chung với con người càng lâu, thì Trâu rừng vương cũng trở nên càng có linh tính, thỉnh thoảng có thể nghe hiểu lời nói của đám người Kim Dục, còn có thể trả lời lại.

“Tráng Tráng là trâu, nhưng con lại không phải trâu!” Kim mẫu tiếp tục dạy tiểu nữ nhi.

Kim phụ cũng ở bên cạnh giúp Kim mẫu dạy dỗ nữ nhi, tính tình tiểu nữ nhi của ông cực kỳ giống nương nó lúc còn nhỏ, thích nhất là dùng bạo lực để giải quyết vấn đề. Không hề có một chút bộ dáng dịu dàng nào của một cô nương, như vậy thì sau này sao có thể gả chồng được.

Không phải ai cũng nghĩ thoáng như ông đâu, lấy một nàng nương tử hung mãnh về để trấn gia.

Kim Kiều bị cha nương niệm đến phiền nên thuận miệng đáp ứng rồi, hứa về sau khẳng định sẽ giống như đại tỷ làm một cô nương dịu dàng.

Kim phụ mẫu nghe vậy lúc này mới vừa lòng, lại quay đầu lại tới khuyên Kim Dục đi nghỉ ngơi.

Kim Dục không chịu, nàng còn muốn tiếp tục làm giày, trong giai đoạn khó khăn này thì ai cũng không thể lười biếng.

Lương Nguyên đang bện giày rơm nhìn sang bên này một chút, thấy đế giày nàng đang cầm trong tay cứng ngắt, mỗi một kim đi xuống đều rất khó để rút ra. Hắn mím môi nhanh chóng bện xong giày rơm, đi qua cầm lấy đế giày, dùi với dây trong tay Kim Dục: “Đế giày để ta đóng, ngươi phụ trách cắt vải dán hình giày đi.”

Kim Dục ngạc nhiên: “Ngươi biết đóng đế giày?”

Lương Nguyên còn chưa nói chuyện, Lương Hoành đã gật đầu nói: “Tiểu Nguyên biết, nhưng không làm tốt bằng ta mà thôi. Con cứ cho nó làm, để nó nhân cơ hội này luyện tập nhiều thêm một chút.”

Nương tử qua đời làm ông nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cái gì mà nam chủ ngoại nữ chủ nội đều là quy củ chết mà thôi, có thể tùy tình huống sửa đổi được. Nam nhân cũng cần thiết nắm vững một ít kỹ năng, như vậy sau này mới có thể chăm sóc tốt cho nương tử của mình được, ví dụ như nấu cơm, may quần áo, làm giày, cho dù không cần phải làm mỗi ngày, nhưng cũng cần phải học, sẽ luôn có lúc cần dùng tới.

Đám người Kim phụ nghe vậy nhịn không được nhìn Lương Hoành một cái, nghĩ thầm một người cha như Lương Hoành thật đúng là hiếm thấy, lại có thể đồng ý cho nhi tử mình học làm giày, phải biết mấy chuyện này đều là công việc của nữ nhân.

Chính ổng cũng biết nữ hồng thì thôi đi, còn làm cho nhi tử học theo, nếu mà Lương Nguyên cái gì cũng học xong, thì nương tử của hắn sau này làm cái gì? Chỉ ngồi hưởng phúc?

Kim phụ vô thức nhìn sang đại nữ nhi của ông một cái.

Thấy Lương Hoành nói như vậy, Kim Dục cũng không nói gì nữa liền nhường chỗ cho Lương Nguyên, tận mắt nhìn hắn đóng đế giày, thấy tốc độ hắn đóng mấy mũi châm còn nhanh hơn nàng, liền lập tức giơ ngón cái về phía hắn: “Thật lợi hại, thôi thì việc tốn sức liền giao cho ngươi, ta đi làm việc nhẹ hơn.”

Trong lòng nàng càng thêm cảm thấy bội phục Lương Nguyên, thật là một nam nhân tốt!

Kim Dục một bên dán vải giày, một bên lại nhịn không được nhìn kỹ Lương Nguyên, càng xem càng vừa lòng, càng xem càng thấy thích.

Không nghĩ tới, lúc nàng đang xem Lương Nguyên, thì ánh mắt của Kim phụ với những người khác cũng đang nhìn qua nhìn lại giữa nàng với Lương Nguyên.

Sau năm ngày thì toàn bộ giày mới được làm xong, mọi người ngồi trong sơn động cũng không muốn di chuyển nữa, thật muốn cứ ở trong sơn động mãi mãi, ăn ăn uống uống thoải mái cả đời.

Nhưng mà không được, bọn họ vẫn cần phải rời khỏi nơi này.

Bởi vì trên núi dã thú quá nhiều, muỗi ở khắp nơi, quan trọng nhất chính là tiền trên người bọn họ cũng có lúc xài hết, nên trước khi hết tiền họ cần phải tìm được một nơi để bán những dược liệu quý giá đào được trong núi để kiếm tiền.

“Lên đường, lên đường, bọn nhỏ, đều nâng cao tinh thần lên.” Đinh Đạt hướng về phía bốn đứa nhi tử hô một tiếng.

Nghĩ tới còn có một khoảng thời gian dài phải đi đường núi, bốn huynh đệ Đinh gia đều nhăn mặt, yếu ớt đáp lời: “Vâng.”

Mà ba tỷ đệ Kim Dục với Lương Nguyệt cũng đều ỉu xìu mềm oặt, thật sự không muốn lên đường nhưng lại không thể không lên đường.

Trâu rừng vương nhìn mọi người một lúc bỗng nhiên hét to "mu" một tiếng, sau đó chạy đến phía trước lăn một vòng trong nước, làm cho thân mình ướt sũng rồi lại chạy trở về, nó chạy tới gần đám người Kim Dục lắc mạnh thân thể làm nước văng đầy mặt mọi người, mỗi người đều bị kích thích đến tinh thần phấn chấn.

“Tráng Tráng!” Kim Dục dẫn đầu chạy tới, ôm chặt dùng sức xoa đầu Trâu rừng vương.

Mấy người còn lại cũng muốn xoa đầu nó nhưng bọn họ không dám, bởi vì Trâu rừng vương sẽ công kích bọn họ, kết quả là mọi người lập tức chỉ vào nó cười mắng, bọn họ mắng hăng say đến mức lên đường cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play