"Nghĩa phụ, nghĩa phụ ăn đi, món cá khô xào ớt này rất thích hợp làm mồi nhậu." Kim Dục làm lơ ánh mắt của Tống thần y, dùng đũa gắp một con cá khô vào bát của ông ấy.
Tống thần y thấy nàng như vậy, cũng không biết nên nói gì, ông ấy thở dài: "Tiểu Dục, nghĩa phụ thật hối hận vì quen biết các con."
Kim Dục nuốt miếng khoai tây, nói: "Đừng mà, chúng con không chút hối hận khi quen biết nghĩa phụ, nếu như không có người, từ sớm ba nhà chúng con đã chết ở trong núi rồi, lúc đó thuốc mà người tặng đã giúp cho chúng con nhiều lắm, còn mấy người Phi Báo đại ca nữa, lúc đó vì quen biết người, bọn họ mới bỏ qua cho chúng con. Nghĩa phụ, chúng con rất cảm kích người, xem người như người nhà, người có khó khăn gì, cứ nói với chúng con, chúng con sẽ giúp đỡ người, cũng đừng lo sẽ liên lụy chúng con, dù gì chúng con trải qua nhiều lần sống chết, sớm đã không còn khiếp sợ điều gì rồi, ngay cả năng lực bảo vệ người nhà cũng không có, vậy chúng con cố gắng trở nên mạnh hơn để làm gì?"
Nàng đã thẳng thắn thế rồi, nghĩa phụ còn không bộc bạch với nàng, thì nàng phải ra đại chiêu rồi.
Mặc dù Thiên Cơ Lâu đã tra được chuyện xảy đến với Tống thần y ở Kinh Thành Xích Vân quốc, nhưng nàng và Lương Nguyên vẫn hi vọng Tống thần y sẽ chính miệng nói với bọn họ.
Nghe những lời này của Kim Dục, Tống thần y chỉ cảm thấy phức tạp trong lòng, ông ấy thật sự rất ngưỡng mộ cuộc sống ở Minh quốc.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play