"Đại tỷ, lúc đại tỷ vừa ra cửa, ba đứa Manh Manh coi như nghe lời, mấy ngày đầu không có quậy phá, cực kì ngoan, nhưng qua thời gian dài, thì nhớ đại tỷ rồi, dù sao đại tỷ chưa hề đi xa bọn nhỏ lâu như vậy, bởi vì nhớ đại tỷ nên mỗi ngày bọn nhỏ đều ngồi ở cửa ra vào nhìn lên núi, còn luôn dùng cát đất viết tên của đại tỷ." Lúc xuống núi, Kim Kiều liên miệng nói với Kim Dục chuyện trong nhà: "Tiểu nha đầu Manh Manh này là chơi vui nhất, cho là mình quấy rối thì tỷ sẽ trở về, thế là chạy vào ruộng đồng lăn lộn, còn đổ một chậu nước lên người mình, bấy nhiêu còn chưa đủ, có một ngày trời mưa to, tiểu nha đầu này còn chạy vào vũng bùn nhảy nhót, khiến người lấm lem bùn, khiến nương và cha nhức đầu rất lâu..."
Nàng ấy nói rồi, nhìn Manh Manh đang thở phì phì trừng mắt nhìn nàng ấy một cái, sau đó tiến đến bên tai Kim Dục nói khẽ: "Tiểu nha đầu này tối hôm qua còn đái dầm nữa, con bé cố ý giật tã đi, tiểu trên giường, làm ướt gối đầu của nương luôn.”
Kim Dục: "..."
Nàng nhìn Manh Manh, khuôn mặt nhỏ của Manh Manh đỏ bừng, cúi đầu xuống thấp nhất có thể.
Còn biết thẹn thùng, đã nói lên còn nhớ rõ chuyện mình từng làm là chuyện ngu xuẩn, còn có thể cứu được.
Ý nghĩ này của Kim Dục vừa dứt, Manh Manh bỗng nhiên khiễng chân, tựa như rốt cuộc đã nghĩ tới điều gì, chỉ vào Kim Kiều nói với Kim Dục: "Nương thân, tiểu di nói lung tung, con không có đái dầm, là nước tiểu của tiểu di."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT