Vương Tam Văn nói xong cũng không tiếp tục để ý Điền Tú Tú nữa. Sau khi cho nàng ấy một ánh mắt cảnh cáo thì xoay người rời đi, bước nhanh lên thuyền.
Bàn tay trong tay áo của Điền Tú Tú siết thật chặt, trong ánh mắt nhìn theo Vương Tam Văn đã lộ ra sự ấm ức. Mỗi lần đều là vậy, chỉ cần nàng ấy nói người nhà đế hậu một câu, Vương Tam Văn sẽ đứng bên người nhà đế hậu quở trách nàng ấy.
Nàng ấy là thê tử của hắn ta, hắn ta không đứng bên nàng ấy, thế mà đi nói hộ người ngoài, trong lòng của hắn ta hoàn toàn không có nàng ấy.
Điền Tú Tú chẳng biết tại sao, trong lòng nàng ấy tràn ngập tuyệt vọng, rõ ràng cuộc sống bây giờ rất tốt, nàng ấy không cần trồng trọt cũng có tiền dùng, nhi tử cũng rất ngoan ngoãn, cha nương phu quân hiền lành, nhưng nàng ấy vẫn rất không thoải mái, cảm thấy Vương Tam Văn chỉ lo ra chạy bên ngoài, không đủ quan tâm mình. Mỗi lần nhìn thấy Vương Tam Văn ra biển, trong lòng nàng ấy đều sẽ không nhịn được suy nghĩ lung tung.
"Nương, tại sao nương khóc?" Nhi tử bên người bỗng nhiên lên tiếng.
Điền Tú Tú hoàn hồn, lau một cái mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào mình đã rớt nước mắt, nàng ấy cúi đầu nhìn nhi tử: "Nương không sao, là mắt hơi đau nhức, không khống chế nổi."
Nhi tử lại nhíu mày: "Hai năm nay nương rất vô duyên vô cớ khóc, lúc ngủ còn liên tục gọi tên cha. Nương, không phải nương bịn rịn cha ra biển chứ? Nương không cần làm vậy, cũng không phải cha không trở lại, hơn nữa còn có con giúp nương mà!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play