"Ngươi hạ độc ta!" Thượng Quan Khánh không tin nổi nhìn Thượng Quan Bân.
Thượng Quan Bân cười gian nói: "Cái gì mà hạ độc, đại nhân, ta không rõ ngươi đang nói cái gì? Trước khi tới đây, đồ trên người ta đều bị người của ngài lục soát, ta làm gì còn độc mà hạ. Có phải trong người ngài thấy không thoải mái hay không. Đi, ta dẫn ngài đi khám đại phu!"
Thượng Quan Khánh phun ra một ngụm máu đen: "Là ngươi, chính là ngươi, Thượng Quan Bân, ngoại trừ ngươi, còn ai dám can đảm hạ độc hại ta!"
Gã ta lung lay ngã xuống đất, dần dần mất sức, hô hấp càng thêm khó khăn, muốn kêu lên nhưng kêu không ra tiếng.
Thượng Quan Bân giả mù sa mưa tiến lên đỡ: "Ôi chao! Đại nhân, ngài sao vậy? Sao thổ huyết rồi? Đây là máu đen? Đại nhân, ngài trúng độc, ta đã biết, là người Minh quốc hạ độc, bọn họ thật sự quá to gan. Đại nhân, ngài đừng sợ, ta sẽ đi gọi đại phu!"
Thượng Quan Khánh vô cùng đau khổ, hoàn toàn không muốn nghe gã ta nói nhảm, run run rẩy rẩy móc ra một bình thuốc từ trong ngực, vừa định đổ một viên ra uống thì Thượng Quan Bân đã vươn tay qua, lấy bình thuốc đi.
Thượng Quan Bân nhíu mày nhìn bình thuốc, nói: "Trong tay ngài quả nhiên còn có giải độc hoàn."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT