Vương Đại Văn từ sau khi được kéo lên thuyền thì sắc mặt đã cực kém, lúc này miệng đang sùi bọt mép hôn mê bất tỉnh.
Đợi thuyền tới gần, Lương Nguyên cất bước lên thuyền, chẩn mạch cho Vương Đại Văn, xem xét một phen ở trên người hắn ta, vén tay áo lên, thấy trên cánh tay của hắn ta có một cái lỗ, dường như bị cái gì cắn.
"Vết thương có độc, ta chẩn không ra là độc gì, mọi người có nhận ra loại vết thương này không?"
Vật thần kỳ trong biển có rất nhiều, Lương Nguyên không phân biệt được vết thương này là do bị cái gì cắn, nên bảo người khác nhìn xem, kết quả những người khác cũng không nhận biết, Lương Nguyên đành phải trở lại thuyền của mình, tìm Kim Dục yêu cầu một viên giải độc hoàn, đút cho Vương Đại Văn, giây lát sau mới bắt mạch lại, nói: "Độc tố đã tạm thời khống chế được, mạng của hắn ta cũng được bảo vệ tạm thời, có điều ta không biết loại độc này, hiện tại không thể trừ tận gốc."
"Vậy thì chờ sau khi trở về lại nghĩ biện pháp, hiện tại vội cũng không vội được." Kim Dục ngẩng đầu nhìn bầu trời, thấy trên bầu trời mây đen đang giăng kín, nàng nói: "Mưa càng lúc càng lớn, tiếp tục ở trên biển sẽ rất nguy hiểm, chúng ta về bờ trước thôi."
Thân là ngư dân, không cần Kim Dục nói, mọi người Nhật Nguyệt cũng biết, tình huống thời tiết vào thời khắc này không thích hợp tiếp tục bắt cá, đành phải tiếc nuối chèo về bờ.
Thuyền gỗ lần lượt rời đi.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play