Vương Đại Văn là một người thương thê tử, không muốn nhìn thấy nhất là nữ nhân khóc, vừa nhìn thấy nước mắt của Tần Vũ Nhu, hắn ta lập tức mềm lòng: "Được, ta chèo thê tử qua đó, thê tử đừng khóc.”
Hắn ta cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng Kim cô nương còn mảnh mai hơn thê tử hắn ta, nhưng người ta cũng không khóc, sao thê tử hắn ta chỉ chạm nhẹ là khóc thế!
Nữ nhân của bên ngoài tuy đẹp nhưng quá yếu ớt, hầy!
Hai người Kim Dục dựa theo phương hướng Vương Đại Văn chỉ, đi mười lăm phút, cuối cùng đã nhìn thấy gia đình của Viên Tiểu Ngư, Viên Tiểu Ngư và đại ca của Viên Tiểu Ngư đang ở trên một con thuyền, cha nương của Viên Tiểu Ngư đang trên chiếc thuyền khác, hai con thuyền nối liền nhau, hỗ trợ lẫn nhau bắt cá.
Viên Tiểu Ngư đã sửa sang lưới đánh cá xong, đang chuẩn bị đưa cho đại ca mình vung ra thì thấy hai người Kim Dục chèo thuyền đến đây.
"Kim cô nương, tại sao hai người cũng tới, oa, hai người bắt được nhiều cá quá! Thật lợi hại.”
Kim Dục đỡ giỏ cá của nhờ bọn họ: "Gia đình cô nương cũng rất lợi hại, bắt được cũng không ít cá.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play