4.
Giang Từ giận dữ bỏ đi. Nhìn bóng lưng anh khuất xa, trước mắt tôi dần trở nên mờ nhòa.

Năm năm trước, có lẽ rời đi là một lựa chọn cá nhân, nhưng năm năm sau, thực sự chỉ còn lại sự bất lực.

Tôi bước xuống từ xe của Giang Từ, đứng bên đường chờ Lư Dương đến đón. Vừa thấy tôi, anh liên tục xin lỗi:

“Xin lỗi nhé Tô Thư, tôi đến muộn, công ty có một chút việc lặt vặt.”

Vừa nói, anh vừa giúp tôi bỏ hành lý vào cốp xe.

“Em đã nói là tự về được rồi mà.”

“Sao có thể chứ? Công việc làm sao quan trọng bằng em.”

Lư Dương nói rất nghiêm túc.

Tôi cũng không từ chối thêm, ngồi vào xe anh.

Vừa khởi động xe, ánh mắt anh thoáng dừng lại:

“Hình như vừa rồi tôi thấy Giang Từ.”

Tim tôi thoáng rung lên.

“Cậu ấy lại đi rồi.”

Lư Dương nhíu mày, lẩm bẩm: “Cậu nhóc này ngày càng thành đạt hơn rồi.”

“Ừ.”

Tôi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Em chắc chắn không muốn hàn gắn lại sao?”

“Anh ấy có bạn gái rồi.”

Lư Dương hít một hơi thật sâu, không nói thêm gì. Anh hiểu rõ mọi chuyện giữa tôi và Giang Từ nên cũng không cần khuyên nữa.

Trên đường về, tôi nói một câu bâng quơ:

“Khi nào rảnh chúng ta đi xem chỗ đó nhé.”

“Chỗ nào?”

“Nghĩa trang.”

Tôi nói với vẻ dửng dưng. Thế nhưng, đôi mắt Lư Dương lập tức đỏ hoe. Anh quay mặt đi, giọng khẽ nghẹn:

“Dạo này tôi bận tăng ca, có thể phải đợi thêm thời gian nữa.”

“Ừ.” Tôi mỉm cười đồng ý, không vạch trần lời nói dối của anh.

Rốt cuộc, anh cũng vừa nói là công việc không thể quan trọng bằng tôi mà. Chỉ là, anh không dám đối diện với sự thật rằng tôi sắp rời khỏi thế giới này.

Đêm đó.

Khi tôi đang mơ màng ngủ, điện thoại bỗng đổ chuông.

“Lư Dương.”

Tôi không cần nhìn tên người gọi. Giờ này, người duy nhất tìm đến tôi chỉ có thể là anh ấy.

Chính xác mà nói, anh ấy là người bạn duy nhất sát cánh bên tôi đến giờ.

“Đang chờ anh ta à?”

Đầu dây bên kia là giọng nói lạnh lùng pha giút ghen tị của Giang Từ.

Tôi khựng lại, không ngờ anh còn gọi cho tôi, thậm chí là còn tìm đến tôi.

Tôi cứ tưởng những lời tôi nói ban ngày đã đủ làm tổn thương anh rồi.

“Anh đang ở đường Nam Viên, anh say rồi, đến đón anh một chút.”

“Giang Từ…”

Điện thoại bị cúp máy ngay sau đó.

Do dự ít nhất nửa tiếng, cuối cùng tôi vẫn bắt xe đi đến đó.

Lúc này đã là hai giờ sáng. Đường phố vắng lặng.

Khi tôi đến nơi, không thấy bóng người nào cả.

Đứng dưới ánh đèn đường, ngước lên nhìn mảnh trăng khuyết cô độc giữa bầu trời, lòng tôi trào lên một cảm giác khó tả, có lẽ, phần nhiều là cảm giác may mắn.

May mắn vì Giang Từ chỉ muốn trả đũa tôi.

May mắn vì anh sẽ không còn nhớ đến tôi nữa.

Ngay khi tôi quay lưng định rời đi.

“Tô Thư.”

Một giọng nói trầm thấp, quen thuộc vang lên sau lưng.

Tôi quay lại, thấy anh đứng nơi góc tối, như một người bị bỏ rơi. Nỗi đau nhói lên không báo trước.

Chỉ trong khoảnh khắc ấy, ký ức năm năm trước ùa về trong tâm trí tôi, khi chúng tôi chia tay. Cũng chính trên con đường này, cũng là một đêm lạnh lẽo như vậy.

Anh ôm chặt lấy tôi, van xin tôi đừng rời bỏ anh.

Anh nhìn tôi với đôi mắt đỏ hoe, hứa rằng nhất định sẽ nổi tiếng, nhất định sẽ kiếm thật nhiều tiền, nhất định sẽ cho tôi một cuộc sống sung túc.

Chỉ cần cho anh thêm một chút thời gian… một chút nữa thôi…

Lúc đó, tôi đã tàn nhẫn đến lạnh lùng.

Tôi nói:

“Giang Từ, tôi chán ngán anh rồi, chán ngán sống trong căn phòng trọ lạnh lẽo, chán ngán cảnh mỗi ngày ăn mì gói, chán ngán việc ăn một bữa có thịt cũng thấy như ngày Tết.

Tôi mệt rồi, cho dù sau này anh có trở thành minh tinh giàu có, tôi cũng sẽ không hối hận với quyết định hôm nay!”

Giang Từ đứng ở ngã tư đường, nhìn tôi lên xe của Lư Dương.

Hình ảnh cô đơn và vụn vỡ của anh ám ảnh tôi trong vô số đêm, nước mắt tuôn rơi trong dòng sông hối hận.

“Có thật là em chưa từng hối hận không?”

Anh hỏi.

Hỏi tôi rằng, có thật là tôi chưa từng hối hận khi đã rời bỏ anh không?

5.
Tôi nhìn đôi mắt đỏ ngầu của Giang Từ, nhất thời không phân biệt được là vì đau khổ hay phẫn nộ. Còn chưa kịp lên tiếng, anh đột ngột đưa tay bịt miệng tôi.

Tôi sững sờ nhìn anh.

"Anh không muốn nghe em nói một chữ nào nữa"

Anh lạnh lùng nói, rồi kéo tay tôi, đẩy tôi vào chiếc xe hơi cao cấp của anh.

Ngồi trong xe, tôi im lặng như không tồn tại.

Tôi không biết Giang Từ định làm gì, cũng không biết anh sẽ đưa tôi đi đâu.

"Không hỏi gì sao?"

Giang Từ vừa lái xe vừa lạnh lùng lên tiếng.

Tôi bật cười.

Không phải anh vừa bảo không muốn nghe tôi nói gì sao?

Nhưng tôi cũng không bận tâm. Một người sắp chết thật ra nhìn gì cũng thấu suốt.

Tôi nói:

"Giang Từ, trước đây em chưa bao giờ dám mơ rằng một ngày nào đó mình sẽ được ngồi trong một chiếc xe sang trọng như vậy."

Bàn tay Giang Từ siết chặt vô-lăng, hồi lâu mới đáp lại, lạnh lùng:

"Là do em không xứng."

Phải rồi. Tôi thực sự không xứng.

Xe dừng lại. Tôi nhìn gara xa lạ, do dự không bước xuống.

"Sao? Còn cần anh mở cửa cho à?"

Giang Từ mỉa mai.

"Giang Từ…"

Cửa xe bị anh mở mạnh ra

Anh thô bạo kéo tôi vào thang máy, đưa tôi về nhà anh.

Một căn hộ sang trọng, nơi có thể nhìn bao quát cảnh đêm của toàn thành phố.

Tôi còn nhớ rõ năm đó, giữa mùa đông lạnh lẽo, chúng tôi vẫn còn ôm nhau trong căn phòng trọ ngầm dưới đất để sưởi ấm.

Tôi rét run, mơ màng nói với anh:

"Em muốn có một ngôi nhà lớn, thật lớn, với cửa sổ sát đất rộng 180 độ để ngắm toàn cảnh thành phố. Nhà lúc nào cũng ấm, giữa mùa đông cũng có thể tự do chạy nhảy mà không cần mặc đồ..."

Bây giờ, Giang Từ đã thực hiện được điều đó.

Đứng trong phòng khách rộng lớn, tôi cảm thấy ngại ngùng và bối rối.

Lúc ấy, Giang Từ đột ngột đẩy tôi xuống ghế sofa bên cạnh.

Anh nói:

"Tô Thư, cái này là do em tự lựa chọn..."

"Đừng mà..."

Tôi vùng vẫy phản kháng, không muốn cùng Giang Từ thế này, không muốn bằng cách thê thảm này rời khỏi thế giới của anh mãi mãi.

Căn phòng ngập trong hỗn loạn...

Bất ngờ, điện thoại của Giang Từ reo lên, tiếng chuông dồn dập vang bên tai.

Cuối cùng, anh cũng nhấc máy.

"Giang Từ, em sợ quá. Em vừa mơ thấy ác mộng, thấy anh bỏ rơi em, huhu..."

Ở đầu dây bên kia, giọng khóc lóc của Dương Vân vọng lại.

"Anh ở đâu? Anh có thể đến bên em không? Em nhớ anh quá."

"Giang Từ, anh đến được không..."

Giang Từ rời khỏi người tôi, khoác áo, quay lưng bước đi không một lần ngoái lại.

Tôi nằm trên ghế sofa, mặt tái nhợt. Chiếc điện thoại vẫn còn lưu lại cuộc gọi vừa thực hiện đến số của Dương Vân...

Mặc lại quần áo, tôi giúp anh chỉnh lại sofa cho ngay ngắn.

Khi mở cửa, tôi mới nhận ra anh đã khóa trái cửa từ bên ngoài. Tôi không thể ra được.

Một nỗi thất vọng nặng nề ập đến.

Tôi không biết bao lâu nữa anh mới trở lại, cũng không biết khi trở về anh sẽ đối xử với tôi thế nào.

Trong lúc buồn chán, tôi đi dạo quanh nhà anh.

Tôi bước vào phòng ngủ của anh, ngồi xuống bàn làm việc, nhìn thấy cuốn nhật ký của anh.

Thì ra Giang Từ vẫn còn thói quen viết nhật ký.

Tôi ngập ngừng rất lâu, cuối cùng vẫn mở cuốn nhật ký ra.

6.
*Ngày 12 tháng 1 năm 2018*

Tô Thư đã rời đi, đi cùng Lư Dương. Quả nhiên, lời thề chỉ là lời nói gió bay!

*Ngày 12 tháng 2 năm 2018*

Tô Thư đã rời đi được một tháng. Tôi lấy hết can đảm gọi cho cô ấy, nhưng người bắt máy là Lư Dương. Anh ta nói sẽ đối xử tốt với Tô Thư, bảo tôi đừng quấy rầy cô ấy nữa.

Một cô gái tốt như Tô Thư không nên cùng tôi chịu khổ. Lư Dương nói rất đúng.

*Ngày 12 tháng 7 năm 2018*

Tô Thư đã rời đi nửa năm. Tôi nhận được một kịch bản rất tốt, vai nam thứ mà tôi từng mơ ước. Nhưng khi thực sự đạt được, tôi lại không cảm thấy vui như mình tưởng. Có lẽ vì người tôi muốn chia sẻ khoảnh khắc này không còn ở đây.

*Ngày 12 tháng 1 năm 2019*

Tô Thư đã rời đi một năm. Suốt một năm nay, tôi vùi mình vào các vai diễn, dường như chỉ có cách đó mới giúp tôi quên đi những điều không như ý trong đời thực.

*Ngày 27 tháng 5 năm 2019*

Tô Thư đã rời đi năm trăm ngày. Hôm nay là sinh nhật của cô ấy. Cô ấy sống có tốt không? Có kết hôn, sinh con với Lư Dương chưa? Chúc cô ấy hạnh phúc.

*Ngày 12 tháng 1 năm 2020*

Tô Thư đã rời đi hai năm. Hôm nay tôi đến Đại Lý đóng phim. Tô Thư từng nói muốn đến Đại Lý, muốn cảm nhận mùa xuân quanh năm. Cô ấy muốn nghe gió và mưa bên bờ Nhĩ Hải, muốn cho chim bồ câu ăn dưới bầu trời xanh. Tôi muốn nói với Tô Thư rằng có những cảnh đẹp thật ra không hề giống như trong tưởng tượng.

*Ngày 15 tháng 3 năm 2020*

Tô Thư đã rời đi hai năm hai tháng ba ngày. Thời gian này, tôi thường xuyên nhận phim, thường xuyên xuất hiện trên màn ảnh. Liệu Tô Thư có thấy không? Liệu cô ấy có hối hận không? Nhưng cô ấy nói rằng, cô ấy sẽ không bao giờ hối hận.

*Ngày 18 tháng 10 năm 2020*

Tô Thư đã rời đi hai năm bảy tháng sáu ngày. Hôm nay khi đóng phim, tôi bị rơi từ trên cao xuống. Đó là lúc tôi cảm thấy mình gần kề cái chết nhất. Nên khi tỉnh lại, điều đầu tiên tôi làm là đi tìm Tô Thư.

Tôi muốn nói với cô ấy rằng giờ tôi đã có tiền, chúng ta không cần phải ngủ dưới tầng hầm, không cần ăn mì gói nữa, chúng ta có thể ăn hết mọi món ngon trên thế giới, tôi sẽ không để cô ấy chịu khổ nữa...

Nhưng khi thực sự nhìn thấy cô ấy, tôi lại không đủ dũng khí để tiến tới. Tôi thấy cô ấy cùng Lư Dương tay xách nách mang từ siêu thị, vừa đi vừa nói cười vui vẻ trở về nhà của Lư Dương. Tôi chỉ đứng cách cô ấy chưa đến mười mét, vậy mà cô ấy không hề nhận ra tôi.

*Ngày 3 tháng 4 năm 2021*

Tô Thư đã rời đi ba năm hai tháng hai mươi hai ngày. Hôm nay tôi đi mua nhà. Người quản lý khuyên tôi mua biệt thự vì tính riêng tư cao hơn. Nhưng cuối cùng tôi vẫn chọn một căn hộ cao cấp trong thành phố.

Tô Thư nói cô ấy thích căn hộ tầng cao với cửa sổ sát đất, có thể ngắm cảnh đêm và thoải mái trong mùa đông. Nếu một ngày nào đó cô ấy và Lư Dương không hạnh phúc, cô ấy có thể chuyển đến đây ngay.

*Ngày 18 tháng 6 năm 2021*

Tô Thư đã rời đi ba năm năm tháng sáu ngày. Các mối quan hệ trong giới giải trí của tôi ngày càng tốt. Để kiếm nhiều tiền hơn, bất kể kịch bản nào tôi cũng nhận, khiến danh tiếng của tôi ngày càng tệ. Nhiều người chửi bới, bạo lực mạng còn đáng sợ hơn tôi tưởng. Tôi từng rơi vào trầm cảm.

Trong khoảng thời gian đen tối ấy, một người hâm mộ tên "Hứa Nhất Thế Khuynh Thành" không ngừng gửi tin nhắn động viên tôi. Cô ấy đã là fan của tôi nhiều năm, có lẽ từ khi tôi vừa ra mắt. Chỉ nhớ mỗi năm vào ngày sinh nhật của tôi, cô ấy đều chúc: "Giang Từ, sinh nhật vui vẻ, sống lâu trăm tuổi." Vì câu chúc "sống lâu trăm tuổi" này, tôi ấn tượng sâu sắc về cô ấy. Dù khi nổi tiếng rồi, có rất nhiều fan gửi lời chúc sinh nhật, nhưng tôi không nhớ rõ từng người. Trong những ngày tháng thấp điểm nhất của mình, cô ấy luôn ở bên, an ủi tôi.

Cô ấy nói ai cũng có lúc ngã, chỉ cần đứng dậy là được. Cô ấy bảo tôi là diễn viên chăm chỉ nhất mà cô ấy từng thấy, nói rằng dù kịch bản có tệ, cô ấy vẫn thấy sự nghiêm túc của tôi với nhân vật, cảm nhận được tình yêu của tôi dành cho diễn xuất. Cô ấy còn bảo rằng một ngày nào đó, tôi sẽ trở thành Ảnh đế. Cô ấy dường như rất hiểu những gì tôi cần nghe. Phải thừa nhận, dường như tôi đã thực sự được cô ấy chữa lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play