1
Sau khi được trao danh hiệu Ảnh đế, Giang Từ tham gia buổi phỏng vấn trực tiếp đầu tiên. Cùng với anh là nữ chính trong bộ phim đoạt giải, Dương Vân.

Buổi phát sóng thu hút lượng khán giả khổng lồ.

Người dẫn chương trình lần lượt hỏi rất nhiều câu về cả hai, cuối cùng lại đột ngột nói với vẻ bí ẩn:
"Tiếp theo sẽ là một phần câu hỏi ngẫu hứng, Giang Từ và Dương Vân sẽ không phiền chứ?"

"Không đâu," Giang Từ lịch lãm đáp lại.

Người dẫn chương trình phấn khích nói: "Chúng tôi cần anh gọi cho người khiến anh hối tiếc nhất trong đời và nói ra điều anh hối tiếc nhất."

Giang Từ im lặng rất lâu.

Khán giả trong phòng phát sóng dường như phát cuồng:

- "Không biết người khiến Ảnh đế hối tiếc nhất, điều khiến anh ấy hối tiếc nhất là gì nhỉ? Hồi hộp quá!"

- "Chắc không phải là tình yêu đâu, người đẹp trai như Giang Từ, ai rời bỏ anh ấy chắc sẽ ân hận suốt đời!"

- "Nghe đồn Ảnh đế từng bị tổn thương vì tình yêu. Thậm chí anh ấy vào showbiz cũng vì người đó."

Người dẫn chương trình phải nhắc nhở: "Giang Từ?"

Giang Từ lấy lại tinh thần, mỉm cười nói: "Được."

Sau đó, anh lấy điện thoại ra và bắt đầu quay số.

Tôi không ngờ rằng anh sẽ gọi cho tôi.

Đã năm năm kể từ khi tôi và Giang Từ chia tay. Trong thời gian ấy, chúng tôi không hề liên lạc. Thậm chí tôi còn nghi ngờ liệu anh có còn lưu số của tôi không.

Khi nhận được cuộc gọi, cảm xúc trong lòng tôi thật phức tạp. Cuối cùng, tôi vẫn quyết định bắt máy.

Sau khi cuộc gọi kết nối, Giang Từ im lặng hồi lâu. Tôi cũng không nói gì. Sự im lặng giữa chúng tôi như kéo dài cả thế kỷ.

Trên màn hình, khán giả bắt đầu nóng lòng thúc giục:

- "Căng thẳng quá, ai là người khiến Giang Từ lặng im lâu như vậy? Nhìn tay anh ấy nắm điện thoại chặt đến mức các đốt ngón tay đều tái trắng."

- "Người ở đầu dây bên kia là ai? Tò mò đến đau cả tim!"

- "Có phải là người đã làm tổn thương Giang Từ không, tôi sốt ruột không chịu nổi rồi!!!"

Ngay lúc tôi nghĩ rằng có thể anh sẽ cúp máy, giọng anh trầm xuống, hỏi:

"Năm đó, vì sao em lại rời bỏ anh? Chỉ vì anh nghèo thôi sao?"

Câu hỏi vừa dứt, cả phòng phát sóng nổ tung:

- "Trời ơi! Ảnh đế của tôi thực sự từng bị bỏ rơi!"

- "Là ai, là ai? Ai mà mắt mù đến nỗi dám bỏ rơi Ảnh đế!"

- "Chắc giờ hối hận chết mất thôi, Giang Từ nhất định không được tha thứ cho cô ta!"

Nhìn xuống cánh tay gầy gò của mình, tôi khẽ cười và đáp:

"Giang Từ, anh có thể cho tôi mượn mười vạn không?"

2.

Trong phòng phát sóng, Giang Từ bật cười. Nụ cười của anh vẫn đẹp mê hồn, nhưng lại khiến người xem đau lòng khôn nguôi.

Người hâm mộ trong phòng thi nhau an ủi:

- "Đừng cười nữa, loại người như thế không đáng đâu."

- "Giang Từ, anh là người hoàn hảo nhất trong lòng chúng em. Cô ấy không biết trân trọng anh, đó là thiệt thòi của cô ấy!"

- "Cô ta là ai vậy, tôi muốn tìm ra cho bằng được! Cô ta khiến Giang Từ của chúng ta buồn như vậy!"

Giang Từ cúp máy, sắc mặt anh nhanh chóng trở lại bình thản. Anh thản nhiên nói với người dẫn chương trình:

"Giờ tôi không còn gì hối tiếc, chỉ thấy may mắn mà thôi."

Người dẫn chương trình vội phụ họa:

"Cuộc đời là quá trình chọn lọc. Có những người không xứng đáng, chẳng cần phải vương vấn."

Khán giả trong phòng phát sóng nhiệt tình đồng ý, thỉnh thoảng có xen lẫn vài câu chửi bới nhắm vào tôi.

Người dẫn chương trình hồ hởi chuyển sang Dương Vân: "Vậy tiếp theo sẽ đến lượt Vân Vân."

Dương Vân mỉm cười đồng ý. Cô lấy điện thoại ra và không chút do dự, quay số.

Tiếng chuông vang lên trong phòng phát sóng. Mọi người đều ngỡ ngàng khi thấy Giang Từ cầm điện thoại lên — Dương Vân đã gọi cho anh.

Giang Từ nhìn Dương Vân, còn cô thì cười và ra hiệu cho anh nhận cuộc gọi.

Khán giả trực tuyến dường như phát cuồng:

- "Aaaaaa, cặp đôi tôi ship sắp thành rồi sao?"

- "Đừng làm tôi thất vọng nhé, Giang Từ và Dương Vân đúng là trời sinh một đôi."

- "Tôi mê mệt tính cách dũng cảm của Dương Vân!"

Giang Từ từ từ nghe máy.

Dương Vân nghẹn ngào nói:

"Giang Từ, em đã chờ anh bao nhiêu năm rồi, từ cấp ba đến đại học, từ vai quần chúng đến Ảnh đế, từ lúc anh yêu cô ấy cho đến giờ. Và giờ đây, anh đã buông bỏ cô ấy, có thể chấp nhận em được không?"

Giọng nói cô chứa đựng sự khiêm nhường và chân thành.

Cả phòng phát sóng đồng loạt reo hò:

- "Đồng ý với Dương Vân đi, Giang Từ, nhanh lên!"

- "Dương Vân đã ở bên Giang Từ bao nhiêu năm như thế, nếu không đến với nhau thật là trái với đạo lý!"

- "Giang Từ, chấp nhận Dương Vân đi, quên người đàn bà vô tâm kia đi."

Giang Từ chần chừ một lúc, trong khi nước mắt Dương Vân long lanh nơi khóe mắt.

"Được."

Anh đáp.

Khoảnh khắc đó, những giọt nước mắt vui sướng lăn dài trên má Dương Vân, đẹp đến nghẹt thở. Phòng phát sóng tràn ngập lời chúc mừng.

Còn tôi, khóe môi cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Nhưng khi buổi phát sóng kết thúc, đột nhiên điện thoại tôi nhận được thông báo chuyển khoản mười vạn.

3

Tôi không ngờ Giang Từ lại thực sự chuyển tiền cho tôi. Nhưng tôi đã nhận vì quả thật tôi đang thiếu tiền.

Có lẽ, với anh, đây là cách để chấm dứt nỗi tiếc nuối mà anh gọi là hối hận.

Tôi cũng không nghĩ mình sẽ gặp lại Giang Từ. Nếu không phải anh đến bệnh viện quay phim…

Nằm trên giường bệnh, tôi nghe người bạn nằm cạnh hứng khởi nói:

“Trời ơi, là Giang Từ thật sao? Anh ấy đến bệnh viện quay phim, tôi kích động quá!”

“Tôi muốn xuống xin chữ ký quá, không biết anh ấy có chê mình không nhỉ?”

“Giang Từ ngoài đời còn đẹp hơn trên TV nữa!”

Bạn tôi ghé mắt nhìn qua cửa sổ, hào hứng không ngừng:

“Tô Thư, mau đến nhìn đi, đẹp trai lắm đấy!”

Cuối cùng, tôi không kiềm được mà cùng cô ấy ghé mắt nhìn ra.

Bên dưới có rất nhiều người, nhưng chỉ cần nhìn lướt qua là thấy ngay Giang Từ nổi bật trong đám đông. Anh ngồi ở chiếc ghế nghỉ, bên cạnh là Dương Vân, hai người nói cười vui vẻ.

“Trời ơi, cặp đôi này đáng yêu quá đi.” Bạn tôi cười ngọt ngào.

Đúng vậy.

Họ thật sự rất xứng đôi.

“Không hiểu sao có người lại không biết quý trọng, bỏ rơi Giang Từ. Đã thế, lần trước anh ấy còn gọi điện, cô ta lại chỉ nghĩ đến tiền, thật không biết xấu hổ!” Bạn tôi phẫn nộ nói.

“Chắc cô ta không biết lúc ấy Giang Từ đang phát trực tiếp, giờ mà biết, chắc hối hận chết đi được.”

Bạn tôi lầm bầm không dứt.

Rồi đột nhiên lại kích động hẳn: “A! Giang Từ nhìn lên đây rồi, anh ấy thấy tôi rồi!”

Ngay lúc ấy, tôi lập tức quay người đi.

Có lẽ anh không nhìn thấy tôi.

“Giường số 16, Tô Thư, thủ tục xuất viện đã hoàn tất rồi, cô có thể xuất viện.”

Y tá đến bên giường, trao giấy tờ cho tôi và dặn dò:

“Về nhà nhớ tái khám định kỳ hàng tháng, nếu có dấu hiệu bất thường phải đến bệnh viện ngay.”

“Vâng.”

Tôi thay bộ đồ bệnh nhân.

Bạn tôi tiếc nuối nói: “Cậu xuất viện rồi, ghen tị với cậu thật đấy.”

“Đừng ghen tị, cậu vẫn còn hy vọng mà.”

Còn tôi, chẳng còn chút hy vọng nào.

Tôi phát hiện mình mắc bệnh ung thư máu giai đoạn cuối từ năm năm trước. Người thân của tôi cũng không còn, và vẫn chưa tìm được tủy thích hợp để phẫu thuật ghép. Đành thuận theo số phận vậy.

Khi tôi thu xếp rời khỏi bệnh viện, lần nữa lại nhìn thấy Giang Từ. Anh kéo tôi vào trong xe.

Anh hỏi: “Tô Thư, sao em lại ở đây?”

“Nếu em nói là em biết trước anh sẽ đến bệnh viện quay phim, nên đã theo đuôi đến đây, anh có tin không?”

Tôi cố cười tự nhiên nhất.

Giang Từ ngẩn người, rồi ánh mắt anh lộ rõ vẻ khinh miệt:

“Theo để làm gì?”

“Em hối hận rồi.” Tôi nhìn anh đầy mong mỏi.

Giang Từ cau mày: “Lại thiếu tiền?”

“Bị anh đoán trúng rồi.”

Tôi thản nhiên thừa nhận :

“Lần trước anh cho em mượn mười vạn, lần này có thể cho em thêm chút nữa không?”

“Dựa vào đâu chứ?” Giang Từ kìm nén cơn giận.

“Nếu không… thì em ở bên cạnh anh vài đêm nhé?”

Sắc mặt Giang Từ rõ ràng biến đổi, anh nghiến răng nói:

“Tô Thư, em thật hèn hạ đến mức khiến người ta phát tởm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play