Dù không bị thương đến gân cốt, Cảnh Mông vẫn khuyên Phó Cảnh Tư nên đến bệnh viện băng bó vết thương. Cậu nhớ rõ Phó Cảnh Tư chơi nhạc cụ, mà đôi tay đối với hắn vô cùng quan trọng. Tuy nhiên, Phó Cảnh Tư tỏ vẻ không cần. Đương sự đã từ chối, nên Cảnh Mông cũng không nói thêm, chỉ im lặng đi theo Phó Cảnh Tư băng qua con hẻm nhỏ đến một quán ăn gia đình.
Toàn bộ món ăn đều do Cảnh Mông gọi: tim vịt om, thịt xào sốt kinh tương, đậu hũ xào, cải trắng hấp mù tạt, mì xào cay, rau dưa trộn tám vị, cá tuyết hấp… Không có một món nào là đặc sản địa phương của Cẩm Thành.
Phó Cảnh Tư im lặng suốt bữa ăn, đến khi rời khỏi quán mới bất ngờ mở miệng:
"Cậu thực sự thích món ăn Bắc Kinh."
"Không hẳn." Cảnh Mông cầm ly nước đậu xanh uống một ngụm. Dù không phải hương vị quen thuộc của những quán lâu đời ở Quế Thành, nhưng tìm được ở nơi khác cũng coi như không tệ. Hắn cắn ống hút, mơ hồ trả lời:
"Ăn quen rồi. Có phải không hợp khẩu vị ngươi không? Cũng không thể trách tôi được, là cậu không gọi món."
"Không có." Hàng mi dài của Phó Cảnh Tư rủ xuống, che đi cảm xúc đáy mắt. "Hương vị không tệ."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT