“Gia, gia gia……”
Vương Diệu Tâm không cam lòng, cũng chẳng tình nguyện, nhưng vẫn bị mọi người ép hô to tên Cảnh Mông. Sắc mặt hắn không được tốt lắm, mà Cảnh Mông cũng chẳng khá hơn, trắng bệch như tuyết.
Không phải vì Cảnh Mông tự cao tự đại, mà là chân hắn thực sự đau đến muốn chết. Động tác cuối cùng vừa rồi, dù có đẹp trai thì cũng suýt làm hắn tàn phế. Cuối cùng, hắn bị người ta dìu đến phòng y tế.
Bác sĩ trường nói không bị tổn thương gân cốt, chỉ là tụ máu, bôi thuốc vài ngày sẽ khỏi, không ảnh hưởng đến việc học. Nhưng Cảnh Mông vẫn làm nũng nằm lại phòng y tế cả buổi chiều, ngay cả tiết tự học buổi tối cũng trốn. Đến khi chuông tan học vang lên, hắn mới chống chân tập tễnh đi đến sân thể dục, tụ tập với đám con trai lớp ba để trèo tường đi ăn khuya chúc mừng.
Nhìn một vòng đám con trai mười mấy người, Cảnh Mông không thấy Phó Cảnh Tư đâu, liền hỏi Giang Quang: “Học bá đứng đầu khối không đi à?”
“Có chứ.” Giang Quang bận trèo tường, không quay đầu lại đáp: “Hắn ở khu dạy học, bảo cậu đến đó trước.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT