Năm 2024, khách sạn Từ Hồ.

Lâm Vụ cũng thấy tin nhắn vừa rồi thật kỳ lạ. Nghĩ đi nghĩ lại, anh đoán có thể do lỗi của nhà mạng, làm tin nhắn từ nhiều năm trước bị trễ đến tận bây giờ, hoặc chỉ đơn giản là một trò đùa ác ý.

Còn tại sao anh lại phản hồi…

Lâm Vụ nhìn vào màn hình máy tính, trên đó là bài báo về vụ hỏa hoạn mà anh vừa tìm kiếm.

Năm đó, vụ cháy này nghiêm trọng đến mức trường anh đã tổ chức một tháng diễn đàn phòng cháy. Đó là một trong số ít những kỷ niệm bình lặng của anh khi học lớp 12.

Năm 2004, quán net Hằng Tinh.

Tần Vệ Đông vẫn đang suy nghĩ về tin nhắn, chợt cảm giác có hai ánh mắt nhìn về phía mình. Sau đó là giọng nói bắt chuyện: "Phim nước ngoài à?"

Cậu quay đầu lại, thấy đó là hai học sinh cấp hai. Cả hai đều mặc đồ rằn ri rộng thùng thình, trên đầu có một lọn tóc nhuộm vàng, người đầy mùi thuốc lá, nhìn qua đã biết là học sinh cá biệt.

"Ừ." Cậu đáp qua loa.

Hai tên kia thấy Tần Vệ Đông có vẻ thuộc giới giang hồ, bèn rút hộp thuốc lá từ túi ra, vừa mời thuốc vừa bắt chuyện: "Phim gì thế? Nhìn có vẻ hay đấy."

Tần Vệ Đông gõ ngón tay lên tên phim: "Muốn xem thì tự bật máy mà xem."

Hai tên kia còn định nói gì đó, nhưng thấy cậu tỏ vẻ mất kiên nhẫn nên đành biết điều mà rời đi.

"Anh Tần, cậu có vẻ được đàn em hâm mộ nhỉ." Hồ Vĩ trêu sau khi hai người kia đi xa.

"Trẻ con, chẳng biết cái gì."

Tần Vệ Đông là nhân vật có tiếng ở trường Lập Đức, dáng vẻ vừa nhìn đã biết là kiểu người sẵn sàng gây chuyện và cũng đủ sức chống đỡ. Vì thế, nhiều học sinh lớp dưới thích nhận cậu làm đàn anh, thậm chí còn có người dò hỏi xem cậu có bạn gái chưa, cảm giác được đi cùng cậu sẽ rất có giá trị.

Cậu không thích mấy trò này, đâu rảnh mà tự dưng rước phiền phức vào người.

Bây giờ là 22:40, cậu uống một ngụm cola rồi đảo mắt nhìn quanh quán net: "Sao nhiều học sinh cấp hai thế này?"

"Dạo này cấp hai trong khu đang huấn luyện quân sự, chắc nhà trường lỏng lẻo hơn." Hồ Vĩ nói.

"Ừm."

Tần Vệ Đông đếm sơ qua, hơn bảy mươi người trong quán, ít nhất một nửa là học sinh mặc đồ quân sự. Quán net này chắc chắn phạm luật, nhưng cậu cũng là trẻ vị thành niên, chẳng có tư cách gì để chỉ trích họ.

Cậu uống nốt lon cola còn lại, rồi lại nghĩ đến tin nhắn vừa nhận. Nếu ở đây thực sự xảy ra hỏa hoạn, hơn một nửa số người trong quán sẽ không qua khỏi...

Tần Vệ Đông bực bội đứng dậy.

“Sao thế?” Hồ Vĩ giật mình.

“Không có gì, tớ đi loanh quanh một chút.” Nếu là trước đây, Tần Vệ Đông chẳng bao giờ bận tâm đến mấy tin nhắn chơi khăm kiểu này. Nhưng chuyện số điện thoại bị vô hiệu hóa mà vẫn gửi được tin nhắn khiến cậu cảm thấy có gì đó không ổn.

Bây giờ là 22:50, Tần Vệ Đông đi dạo từ tầng một lên tầng hai, rồi lại quay về. Hôm nay không có nhiều người thức đêm, cậu tập trung quan sát các ổ điện, phích cắm tủ lạnh, đồng thời nhớ lại nội dung tin nhắn: “Vụ hỏa hoạn lần này do nhân viên quán vi phạm quy định khi sử dụng thiết bị điện gây ra...”

Tin nhắn không đề cập cụ thể thiết bị nào. Cậu nhìn quanh một lượt, các ổ điện và thiết bị trong quán dường như vẫn bình thường, không có gì đáng ngờ.

Tần Vệ Đông đi đến quầy thu ngân.

Nhân viên thu ngân vừa rót nước sôi vào một hộp mì ăn liền.

Cậu đứng bên cạnh quan sát.

Cô nhân viên đang chăm chú xem phim Hàn, cảm nhận được ánh mắt của cậu thì ngẩng đầu lên đầy thắc mắc: “Sao thế?”

“Ăn mì à?” Tần Vệ Đông hỏi.

“Ừ.”

“Ăn đi.” Cậu khẽ hất cằm ra hiệu.

Nhân viên thu ngân có chút gượng gạo, nhưng vẫn cầm đũa lên ăn.

Tần Vệ Đông đứng bên cạnh suốt bảy phút, xác nhận rằng cô ta đã ăn xong, không có chuyện nước mì đổ vào bàn phím gây cháy, rồi mới thản nhiên quay lại chỗ ngồi.

“Sao vậy?” Hồ Vĩ thấy cậu đi qua đi lại, bèn hỏi.

“Không có gì.” Tần Vệ Đông cảm thấy mình có vẻ hơi đa nghi quá, nhưng vẫn thấy tin nhắn kia kỳ quặc.

23:15, còn mười phút nữa là đến thời điểm vụ cháy trong tin nhắn. Cậu muốn kéo Hồ Vĩ ra ngoài đi siêu thị, như vậy dù có chuyện gì xảy ra, hai người chắc chắn sẽ an toàn. Nhưng nhìn đám học sinh cấp hai trong quán, cậu lại chần chừ—nếu thực sự có hỏa hoạn, thì một nửa số người ở đây sẽ không thoát được. Cậu đâu thể đột nhiên đứng lên hét lên rằng sắp cháy được?

Đừng nói người khác, ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy mình như một kẻ điên.

“Bố cậu lại gọi điện à?” Hồ Vĩ thấy cậu cứ như đang nghĩ ngợi chuyện gì, hỏi.

“Cứ cho là vậy đi.” Tần Vệ Đông ậm ừ, rồi nhìn vào màn hình máy tính của Hồ Vĩ: “Cậu chơi xong một ván rồi à?”

“Vừa mới xong.” Hồ Vĩ định mở trận tiếp theo.

“Đừng chơi nữa, ra đầu phố mua giúp tôi một thanh sô-cô-la và hai lon Red Bull.” Cậu rút ra một trăm tệ.

“Ở đây cũng có bán mà…” Hồ Vĩ định ra quầy thu ngân.

“Sô-cô-la ở đây không ngon, ra siêu thị phía trước, mua loại hạt phỉ.” Siêu thị đó cách đây tám trăm mét, cả đi lẫn về cộng thêm thời gian chọn đồ cũng phải mất mười lăm phút.

“Được thôi!”

Hồ Vĩ hay làm mấy việc vặt giúp Tần Vệ Đông nên cũng không thấy phiền, vui vẻ rời đi, thậm chí còn chẳng cầm tờ tiền trên bàn. Tần Vệ Đông thấy vậy cũng không nói gì, tiện tay cất lại, dù sao hai người bọn họ ra ngoài cũng không để đối phương chịu thiệt về tiền bạc.

Hồ Vĩ đi rồi, Tần Vệ Đông lại lật xem tin nhắn lần nữa. Cuối cùng vẫn cảm thấy không yên, bèn chửi thầm một tiếng rồi đi lên lầu. Cậu nghĩ thầm, nếu đây là một trò đùa quái đản, nhất định phải tìm ra tên nhân viên kia rồi cho hắn một trận!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play