……
Lục… Dạng?
Lâm Tân Mông giương mắt lên, trong lòng vô cùng căng thẳng.
Chỉ thấy một cô gái mặc áo thun quần đen cùng với một chiếc áo khoác mỏng, bình tĩnh ngồi một chỗ, phía sau cô là rừng cây xanh um tươi tốt, màu xanh thẫm như điểm xuyết cho làn da trắng nõn nà, vừa nhìn đã biết là một gương mặt xinh đẹp, tinh xảo.
Lâm Tân Mông nói một câu xin lỗi, sau đó nhấc chân đi về hướng Lục Dạng, càng đến gần, đáy lòng cô ta càng thấy khó tin.
Vậy mà Lục Dạng không phải giả mặt mộc!
Mà là thật sự để mặt mộc!
“Ở trên chính là những việc cần lưu ý……” Trần Tố đang cùng Lục Dạng tính toán những thứ không thể nói không thể làm, thấy Lâm Tân Mông vô duyên vô cớ đi đến, anh ta ngẩng đầu nhìn về phía cô ta.
Lâm Tân Mông chịu đựng sự chấn động trong lòng, nở một nụ cười tự cho là tiêu chuẩn: “Thầy Trần, chào thầy, em là Lâm Tân Mông.”
Đánh giá năng lực trong ngành của Trần Tố luôn rất tốt, lời nói có sức nặng.
Nếu đổi lại là một người đại diện khác, với tính cách của Lục Minh Tự, chắc chắn đã sớm bị ném đá không thấy hình người rồi, đừng nói là lên được vị trí đỉnh lưu như ngày hôm nay.
Trần Tố đánh giá người vừa tới, váy trắng phối giày trắng, mái tóc đen dài óng mượt buông trên vai, thoạt nhìn rất thanh thuần giản dị.
Anh ta đã tìm hiểu qua khách mời tham gia chương trình, cũng biết được bối cảnh của Lâm Tân Mông.
Trần Tố gật đầu với cô ta.
Lâm Tân Mông nhìn về phía Lục Dạng, ra vẻ vui mừng nói: “Lục Dạng, không ngờ còn có thể gặp cậu ở đây! Thật tốt quá!”
Lục Dạng nâng mí mắt, nghi hoặc nhìn cô ta: “Cô là?”
Lâm Tân Mông xấu hổ, nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, nhỏ giọng chậm rãi nói: “Tôi là Lâm Tân Mông, chúng ta học cùng một lớp hồi cấp ba.”
Lục Dạng như nhớ ra gì đó “À” một tiếng, “Vậy à, đã lâu không gặp.”
Nói đến đây, Lục Dạng mới nhớ, đúng là cô có cùng Lâm Tân Mông học cùng một trường cấp ba.
Tiểu thuyết gốc có từng miêu tả một đoạn đơn giản, trong một lần họp lớp, có người so sánh Lục Dạng thanh danh bị huỷ hoại và Lâm Tân Mông tiền đồ rộng mở.
“Sau khi tốt nghiệp cấp ba tôi học Đại học Điện ảnh, chưa từng gặp lại cô.”
Lâm Tân Mông cười cười, tiếp tục nói: “Không ngờ cô cũng tham gia chương trình này, hy vọng lúc ghi hình chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, nếu cô cần gì, cứ đến tìm tôi.”
Lục Dạng có lệ trả lời: “Ừ, được.”
Lâm Tân Mông thoáng thấy Chu Mạt Lê đến, không nói thêm nữa, Lục Dạng cũng được yên tĩnh.
Trần Tố quét mắt nhìn Lâm Tân Mông đi tới gần Chu Mạt Lê, ở giới giải trí quan trọng nhất là các mối quan hệ, anh ta tất nhiên biết Lâm Tân Mông có ý đồ gì.
“Quan hệ của em và cô ta tốt lắm hả?” Trần Tố hỏi Lục Dạng.
Lục Dạng thoải mái nói: “Ba năm cấp 3, 1 năm rưỡi trước cô ta đều xếp nhất cả năm, anh biết vì sao về sau cô ta không phải nữa không?”
Trần Tố: “Vì sao?”
Lục Dạng: “Vì em tới.”
Trần Tố: “……”
Hai người cạnh tranh vị trí top 1 của năm, sao có thể có quan hệ tốt.