Tần Diệc Đàm thầm vui trong lòng, không giấu được vẻ đắc ý: “Nghe chưa? Cô ấy bảo cậu tự luyến đấy.”  
Lục Minh Tự lườm cậu ta một cái, giọng lạnh tanh: “Yên lặng chút đi, tiếng da mặt cậu căng ra thật là ồn ào.”  
Dù không hiểu hàm ý sâu xa, nhưng nghe giọng không mấy thân thiện của hắn, Tần Diệc Đàm nghiến răng: “Cậu!”   
Bùi Dĩ Vụ cười nhạt: “Lục Minh Tự tuy tự luyến, nhưng lại không làm người ta ghét, bởi vì anh ta không hạ thấp người khác, càng không lấy việc chế giễu người khác ra làm trò vui. Còn anh…”  
Cô dừng lại một chút, khóe môi nhếch lên vẻ mỉa mai, nhìn Tần Diệc Đàm: “Con ruồi được đằng chân lân đằng đầu, vừa ảo tưởng vừa ngu ngốc.”  
Lục Minh Tự: “?”  
Được khen mà sao chẳng vui nổi chút nào.  

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play