Chương 8: Ném vỡ camera 

Đạo diễn: "Đúng vậy."

Ôn Tiên giơ tay, "Tôi muốn hỏi chút, có thể đưa cơ hội ném phi tiêu cho đồng đội không?" Nếu ném không chuẩn, đến lúc đó liên lụy đồng đội thì ngại lắm.

Đạo diễn cười trừ: "Không được."

Chương trình hay, không chỉ yêu cầu người chơi ưu tú, mà còn cần sự đối lập, có chênh lệch mới có điểm đáng xem, có đề tài thảo luận.

Ôn Tiên mất mát chép miệng, "Được rồi." Nhân viên công tác phát cho mỗi người bốn cái phi tiêu, Lục Minh Tự nhìn về phía Lục Dạng đang cầm phi tiêu nghịch, nhỏ giọng nói: "Em giao hết cho anh, cứ ném chơi chơi đi, không cần áp lực."

Lục Dạng ngẩng đầu, nhìn bia ngắm ở nơi xa, nhàn nhạt "Vâng" một tiếng.

Tần Diệc Đàm lùi hai bước, ra hình ra dáng ném phi tiêu về phía bia ngắm, "Vút" một tiếng, coi như mở bát cho mọi người.

Nhân viên chương trình: "8 điểm!"

Toàn trường quay lập tức vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Ôn Tiên nhìn mà trợn mắt há mồm, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Cứ tưởng là không trúng cơ, ai ngờ cũng khá đấy."

Tần Diệc Đàm vừa nhìn Lục Minh Tự đầy khiêu khích, nghe được lời Ôn Tiên nói, nghi hoặc quay đầu nhìn chằm chằm biểu cảm nho nhỏ của Ôn Tiên.

"???"

Bao nhiêu ánh mắt dồn hết về phía mình khiến Ôn Tiên xấu hổ, giả vờ lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, "Tôi nói cái phi tiêu này, cái phi tiêu này."

Đoạn nhạc đệm trôi qua, Tần Diệc Đàm tiếp tục ném phi tiêu, cuối cùng đạt được 2 cái 8 điểm, 2 cái 6 điểm, mà Ôn Tiên đạt được 3 cái 4 điểm, 1 cái 2 điểm.

Khi Chu Mạt Lê ném phi tiêu, Lâm Tân Mông vẫn luôn dùng ánh mắt sùng kính yêu thích nhìn anh ta, cuối cùng thành tích cuối cùng của đội bọn họ được 6 cái 8 điểm, 2 cái 6 điểm.

Tất cả đều thuận lợi khiến mọi người sục sôi ý chí chiến đấu, nhưng hình ảnh vừa đến bên phía Lục Minh Tự lại không giống như vậy.

Lục Minh Tự học rồi làm theo động tác, trên màn hình, gương mặt hắn góc cạnh, ưu tú, nhưng mà, động tác tiêu chuẩn lúc ném ra lại không hề trúng bia.

"."

Trên trời bay qua mấy con quạ đen.

【 Cười chết, Lục Minh Tự là trai đẹp ngốc nghếch à? Tại sao tỏ ra nghiêm túc như vậy mà lại thất bại. 】

【 Mọi người đều biết mà, đỉnh lưu Minh Tự nhà chúng tôi là anh chàng đẹp trai có vẻ ngoài mà không có đầu óc. 】

【 Góc mặt vừa quay đẹp quá, thành fan rồi thành fan rồi!! 】

Lục Minh Tự ném 3 phi tiêu, không một cái nào trúng bia.

Lục Minh Tự lập tức hoài nghi hôm nay mình ra cửa không xem hoàng lịch, mới có thể kém như vậy.

Khi Lục Minh Tự chuẩn bị nổi trận lôi đình, Lục Dạng lấy cái phi tiêu trong tay hắn, "Anh, để em thử xem sao."

Lục Minh Tự vốn đang hứng khí bừng bừng chuẩn bị lập công lớn trước mặt em gái, cũng biết hôm nay mình không làm được.

"Được. Dạng Dạng, cẩn thận một chút, đừng để phi tiêu làm tay bị thương nhé."

"Vâng, em biết rồi."

Tần Diệc Đàm âm thầm đắc ý: "Nếu như em gái tôi tham gia chương trình, tôi nhất định sẽ không làm em ấy thất vọng đâu! Ít nhất cũng sẽ không b.ắ.n không trúng bia, kéo chân em ấy. Chỉ có người không có bản lĩnh mới để em gái mình phải lên sân. Cậu xem, cánh tay Lục Dạng vừa nhìn đã thấy trắng trẻo xinh xắn, nhất định chưa bao giờ phải chịu khổ, có khi là phi tiêu cũng chưa chạm qua bao giờ, sao mà biết chơi chứ."

"Vút!"

【 Em gái mịn màng non nớt này xác định có thể chứ? 】

【 Em gái này xinh quá, vãi!! Chuyện gì vừa xảy ra vậy??? 】

【 Clm! Sao mà trong nháy mắt, tâm bia ngắm đã có phi tiêu rồi?? Tổ tiết mục có phải chơi bẩn không!? 】

【 Đỉnh chóp! Nhìn một lần đã ném, tốc độ này, độ chính xác này chính thức vượt mặt tất cả khách mời!!! 】

【 Em ấy ném trúng bia gì chứ? Đây là trúng tim tôi rồi ! 】 

Nhân viên công tác phụ trách báo thành tích nhìn bia ngắm: "10...10 điểm!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play