Chương 7: Ông xã tháng sáu 

Tần Diệc Đàm vuốt cái gáy vẫn ẩn ẩn đau, nhịn không được nói: “Cô em gái này của Lục Minh Tự không biết được nuôi bằng cái gì, lực tay kinh như vậy. À mà, cô ta tên gì thế?”

Trợ lý trả lời: “Lục Dạng ạ.”

“Chui từ xó nào ra? Chưa từng nghe Lục Minh Tự có em gái.”

“Cái này tôi cũng không rõ lắm……”

Tần Diệc Đàm nghiêng người, nhìn quanh một vòng, khoá ánh mắt lên người Lục Dạng, dưới ánh nắng chói chang, cậu ta nheo mắt lại, suy nghĩ một lúc rồi nổi lên ý xấu, bước tới gần Lục Dạng.

Từ trước đến giờ Tần Diệc Đàm đều không làm được chuyện gì tốt, thấy cậu ta tới gần, Trần Tố nổi lên cảnh giác.

“Này nhóc con……”

Lục Dạng nghe thấy, không để ý thu hồi tầm mắt, dừng lại trên người cái tên không mời mà đến.

Lục Dạng lễ phép, nhếch miệng nói: “Xin chào.”

“Trần Tố, anh dẫn người mới à?”

Tần Diệc Đàm dùng ánh mắt khinh thường không thèm che giấu, “Vẫn không có mắt nhìn như cũ, anh có muốn suy xét đến việc vào công ty chúng tôi không?”

Trần Tố trầm giọng nói: “Cảm ơn, nhưng mà tôi dẫn người có yêu cầu rất nghiêm khắc, ví dụ như giá trị nhan sắc nhất định phải qua cửa.”

Ý trên mặt chữ, Tần Diệc Đàm không có nhan sắc.

Lục Minh Tự và Tần Diệc Đàm cùng ăn chung một miếng bánh nghệ thuật chuyển từ ca hát sang, thường xuyên bị đem ra so sánh, mà mỗi lần hai người đứng chung một chỗ, Tần Diệc Đàm luôn bị cư dân mạng gọi là lá xanh bổ trợ cho Lục Minh Tự.

Tần Diệc Đàm tức giận nghiến răng nghiến lợi, đặt chú ý lên người Lục Dạng: “Em gái, chương trình như này không phải ai cũng có thể tham gia  được đâu, giới giải trí không như em tưởng, đừng đến lúc đó lại khóc đỏ mũi tìm mẹ ở trước màn hình nhé!”

Trần Tố gánh vác trọng trách bảo vệ Lục Dạng, đang muốn bước lên nói chuyện lại bị cô duỗi tay ra ngăn cản.

Trên mặt Lục Dạng vẫn treo ý cười nhàn nhạt, cô ngẩng đầu lên, bình tĩnh nói: “Tiền bối nói đúng, tôi thiển cận quá, còn rất nhiều thứ phải học tập. Không như tiền bối biết lo trước tính sau, đi tìm tổ tiết mục nhận cha trước.”

Sắc mặt Tần Diệc Đàm trắng bệch, ánh mắt kinh ngạc.

Chẳng lẽ, cô biết cậu ta lén giao dịch với tổ tiết mục? Không thể nào, chuyện cậu ta làm thần không biết, quỷ không hay.

Tần Diệc Đàm cố gắng giữ bình tĩnh, cảm thấy Lục Dạng đang đánh bậy đánh bạ, cậu ta khôi phục sắc mặt, duỗi tay muốn đặt lên cánh tay của Lục Dạng, nhưng bị chặn lại bởi Lục Minh Tự không biết đã tới từ khi nào.

Lục Minh Tự đẩy tay cậu ta ra, không khách khí nói: “Làm quen một chút cũng không cần động tay động chân chứ, ngứa tay quá thì tìm tôi này.”

Chuyện buổi lễ âm nhạc mà Lục Minh Tự chửi ầm lên với Tần Diệc Đàm còn chưa tiêu tán, lần trước là có người khác ngăn cản, nên Tần Diệc Đàm mới không bị đánh. Nhưng hiện tại không ai ngăn được Lục Minh Tự, Tần Diệc Đàm không dám ở lại lâu, sợ Lục Minh Tự nhớ thù cũ, đánh vào mặt cậu ta. 

“Anh, anh có thù gì với anh ta hả?” Nhìn bóng dáng của Tần Diệc Đàm, Lục Dạng có chút tò mò hỏi.

Cô biết Lục Minh Tự đối đầu với Tần Diệc Đàm, nhưng nguyên nhân cụ thể là gì, cô cảm thấy không đơn giản như lời trên mạng là tranh đoạt tài nguyên, tranh giành giải thưởng âm nhạc.

Lục Minh Tự duỗi tay xoa đầu Lục Dạng, không hề khiêm tốn nói: “Chắc là do anh đẹp trai quá, cậu ta ghen ghét ghi hận.”

“……” Lục Dạng không nói lên lời, cô quét mắt về phía hai bóng dáng càng ngày càng xa, nói: “Nếu bảo đẹp trai, cái người Giang Nghiễn Chu lúc nãy cũng được đó.”

Động tác đang ấn điện thoại của Trần Tố ngừng lại: “……”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play