Chưởng quầy cảm thấy Hà Tự Phi xuất hiện đúng lúc chẳng khác nào đang buồn ngủ lại có người đưa gối!
Ánh mắt ông sáng lên, nhìn thẳng vào Hà Tự Phi:
“Trưởng bối trong nhà ngươi ở đâu? Có tiện đến tận nơi thăm hỏi không? Ngày mai thì xa quá, chi bằng ngay bây giờ, chúng ta đi luôn một chuyến?”
Vừa nói, ông vừa nắm chặt tay Hà Tự Phi, như thể sợ hắn sẽ rời đi vậy.
Cùng lúc đó, trong lòng Hà Tự Phi đang xoay chuyển vô số suy tính. Hàng mi dài khẽ chớp, nếu ai quen biết hắn hẳn sẽ hiểu, y đang cân nhắc xem làm thế nào để “thả dây dài, câu cá lớn”.
Bị chưởng quầy đột nhiên giữ chặt tay, Hà Tự Phi giật mình rụt lại. Khi ngước mắt lên, ánh mắt hắn mang theo chút kinh ngạc, như thể bị hành động bất ngờ này làm cho sững sờ.
Nghĩ lại cũng đúng, một người xa lạ bỗng nhiên túm lấy tay mình mà không nói một lời, ai mà chẳng giật mình? Nếu là người nhút nhát hơn, có lẽ đã hoảng sợ mà bỏ chạy mất rồi.
Chưởng quầy bắt gặp ánh mắt ấy mới nhận ra hành động của mình có phần vội vàng, đường đột. Khi Hà Tự Phi đứng ở cửa, ông cứ tưởng hắn là đến tìm cha, nên cũng chưa nhìn kỹ. Bây giờ quan sát kỹ hơn, ông mới nhận ra tuy tuổi y còn nhỏ, nhưng đường nét khuôn mặt đã dần lộ rõ, chỉ có phần xương gò má hơi thấp một chút còn mang nét trẻ con, ngoài ra đã có thể thấy được dáng vẻ của một thiếu niên tuấn tú, rắn rỏi.
Trong lòng chưởng quầy dù có trăm ngàn lý do để không muốn buông tay, nhưng giờ phút này vẫn phải nhanh chóng thu tay lại. Ông lo rằng lỡ đâu Hà Tự Phi là ca nhi thì hành động vừa rồi của mình thực sự quá mức đường đột.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT