Nói xong câu cuối cùng, giọng Kiều Ảnh cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.
Nhị ca từng nói rằng “Hà Tự Phi kia thậm chí thực sự có thể đỗ tiến sĩ trước năm nhược quán”, Kiều Ảnh lần nào nghe cũng muốn phản bác không chỉ là đỗ tiến sĩ còn phải đỗ Trạng nguyên mới đúng!
Nhưng cậu vẫn luôn nhịn. Rốt cuộc, có lời nói phải đợi đến lúc nhân duyên thuận ý, trần ai định rồi hãy thốt ra, nói sớm quá e là sẽ làm tiêu tan phúc phần.
Bản thân Kiều Ảnh xưa nay vốn không để ý mấy điều ấy nhưng một khi việc có liên quan đến Hà Tự Phi, lại không khỏi để tâm từng chút.
Cậu muốn tích góp phúc phần cho Tự Phi.
Hà Tự Phi thì lại không tiếp lời cậu, bởi hắn hiểu, nếu còn tiếp tục nói theo mạch này thì chẳng khác nào nói rằng hắn không nên thành thân với Kiều Ảnh, thì mới có thể giữ trọn thanh danh đệ tử Dư lão, thực hiện lý tưởng làm cánh tay đắc lực cho người.
Hắn bèn nói: “Thì ra khi ấy ngươi đã ở huyện thành, trách không được tiên sinh Kiều Sơ Viên lại đi mua khắc gỗ.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT