“Em út, ôi...” Kiều Bác Thần thở dài, “Đêm qua ta vẫn luôn âm thầm theo dõi bọn họ thật sự không có chút hành vi nào vượt phép.”
Kiều phu nhân nghe xong, biết hai người không bị bắt gặp chuyện gì trong chốn riêng tư, rốt cuộc cũng yên lòng: “Chỉ là ngồi chung trên một con thuyền nhỏ, cả đêm ngồi mép thuyền đánh cờ cũng không tính là gì. Chuyện này đối với thanh danh của em út không tổn hại gì.”
Dù sao Kiều Ảnh cũng từng giả nam trang còn từng bỏ nhà ra đi, so với chuyện này thì đúng là học trò gặp thầy.
Kiều Bác Thần nói: “Phu nhân nhưng việc này phải sớm chặn đứng. Em út với cái vị thư sinh kia quan hệ rõ ràng còn thân thiết hơn bằng hữu đồng môn. Lấy chuyện tối qua mà nói, nếu bọn họ không cùng nhau trò chuyện suốt đêm để người khác dị nghị; hoặc giả như nếu tên thư sinh kia dám có chút cử chỉ vượt quá, ta còn có cớ tiến lên can ngăn đuổi kẻ tâm thuật bất chính ấy đi. Nhưng khổ thay, hai người trên thuyền lại chỉ có đánh cờ, đối đáp, ngoài ra không có hành động nào khác. Ta mà tiến lên thì hoá ra phá đôi uyên ương mà ta không can thiệp, lỡ sau này em út lún sâu không dứt nếu đến trước khi thành thân lại rò rỉ điều gì thì thanh danh hắn chẳng phải hỏng hết sao? Phu nhân nàng nói xem, ta có thể không lo lắng sao?”
Kiều phu nhân cười ha hả: “Này còn chẳng đơn giản? Đợi tang kỳ của tiên đế qua đi kêu thư sinh kia mời bà mối tới nhà nạp lễ chẳng phải xong rồi sao?”
Kiều Bác Thần nói: “Sợ là sợ không đợi được đến tháng tư sang năm, khi tang kỳ qua.”
Kiều phu nhân nụ cười cứng lại trên mặt: “Này thì không thể được... nếu vi phạm tang kỳ, chỉ e phải... bị xử trảm.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play