Lời của Kiều Bác Thần tuy có chút cường điệu, nhưng cũng không phải là không có căn cứ. Bao ngày qua hắn trấn thủ trong trường thi, cũng từng nghe các vị quan chấm thi bàn về tình hình giải đề của một số thí sinh, có bài được hơn trăm điểm đều vô cùng xuất sắc. Nhưng ân khoa năm nay, e rằng cũng chỉ tuyển chừng tám mươi người.
Nếu Hà Tự Phi mười bốn tuổi mà đỗ án thủ hơn nữa lại là giữa tình thế cạnh tranh khốc liệt mà đoạt được thì hắn xác thực có tư chất đỗ tiến sĩ. Chỉ cần chuyên tâm đèn sách, từng bước chắc chắn bốn năm sau thi Hương, thi Hội, rồi đến thi Đình, đều có khả năng liên tiếp đỗ đạt.
“Tướng công lại coi trọng thiếu niên ấy đến thế?” Kiều phu nhân kinh ngạc hỏi. Phải biết, ngay cả Kiều Bác Thần thuở ban đầu cũng là hai mươi hai tuổi mới đỗ tiến sĩ thế mà ở kinh thành đã là người có tiền đồ.
“Thi trận đầu, thiếu niên kia là người đầu tiên nộp bài, chắc hẳn không phải hạng xoàng nếu không cũng chẳng dám sớm nộp như thế.”
Trong phòng, ánh đèn dần tắt lời trò chuyện cũng theo đó mà nhạt đi.
Hôm sau, Kiều Ảnh còn chưa tỉnh hẳn đã nghe trong viện truyền đến một tiếng kêu than: “Khối băng đâu? Rõ ràng ta nhớ trước khi đi giám thị còn thấy hai bồn lớn như thế, khối băng đâu mất rồi?”
Vài hôm trước cũng chưa ngủ ngon giấc, thật vất vả mới được một giấc yên lành, Kiều Ảnh chỉ chôn đầu trong gối ngăn cách âm thanh ồn ào bên ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT