Loại chuyện này để một thiếu niên dùng lời vui đùa nói ra, mang theo đôi chút khờ khạo vậy mà lại khiến lòng người ấm áp dễ chịu.
Kiều Ảnh xấu hổ cảm động, liền nói: “Từ bến đò Hành Sơn đến khách điếm Duyệt Lai một chuyến đi phải hơn nửa canh giờ ngươi còn phải tìm chưởng quầy hỏi han” một đường kia chẳng lẽ ngươi không chạy vội một phen?
Hà Tự Phi cười tươi mang theo chút ngây ngô: “Chủ yếu là ngồi thuyền ba ngày liền, thân thể không được vận động xuống đất liền muốn chạy một chút cho giãn gân cốt.”
“Láo xược,” Kiều Ảnh cũng bật cười, “Mới rồi còn không tiện mở miệng ngươi đứng dậy để ta nhìn xem hơn ba tháng không gặp Tự Phi hiền đệ lại cao thêm?”
Hai người cùng đứng dậy, đối mặt nhau đầu ngón chân chỉ cách nhau hơn một thước.
Hà Tự Phi vốn cao hơn, giơ tay đo đỉnh đầu Kiều Ảnh, sau đó đưa ngón trỏ cùng ngón cái giãn ra đo khoảng cách đưa đến trước mắt hai người: “Chắc là cao hơn chừng này. Trước đây ta còn chưa nhìn thấy đỉnh đầu của huynh giờ thì đã có thể thấy rồi.”
Kiều Ảnh vui vẻ lại có chút hâm mộ: “Ngươi mới mười bốn, còn có thể cao nữa sau này có khi còn cao hơn ta nửa cái đầu cũng nên.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT