Edit: Min
Cũng khó trách Vĩnh Hưng Hầu suýt nữa tức đến ngất đi.
Dụ Quân Chước trực tiếp chạy tới cửa cung, tự mình thỉnh cầu được gả cho Hoài Vương để xung hỉ, lại còn cố tình chọn thời điểm ngay trước buổi lâm triều, làm trò trước mặt toàn thể văn võ bá quan. Chỉ e rằng lúc này tin tức đã truyền đến trước mặt Hoàng thượng. Chiêu “Rút củi dưới đáy nồi” của thiếu niên này đã chặt đứt mọi đường lui. Dù Vĩnh Hưng Hầu có không vui đến mức nào, cũng không thể xoay chuyển cục diện, chỉ có thể bất lực nhìn Dụ Quân Chước hành động theo ý mình.
Ông ta thậm chí không thể bộc lộ bất kỳ sự phẫn nộ hay không cam lòng nào.
Rốt cuộc, Hoài Vương bị thương nơi biên ải, việc xung hỉ cho Hoài Vương, nói nhỏ là vì lo lắng cho an nguy của hắn, nói lớn chính là vì giang sơn xã tắc. Lúc này, nếu Vĩnh Hưng Hầu ra mặt ngăn cản, chẳng phải là tự vả vào mặt mình hay sao? Đến khi Hoài Vương xảy ra bất trắc, Hoàng thượng nổi giận, người đầu tiên phải gánh chịu cơn thịnh nộ đó tất nhiên sẽ là ông ta.
“Thì ra lại là tiểu công tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ!”
“Hầu gia quả nhiên có cách dạy con, tại hạ bội phục.”
“Dụ tiểu công tử thấu hiểu đại nghĩa...”
“Chúng ta thật hổ thẹn, hổ thẹn.”
Những người xung quanh vừa không ngớt lời khen ngợi Dụ Quân Chước, vừa khéo léo lôi cả Vĩnh Hưng Hầu vào. Vĩnh Hưng Hầu cố nén một ngụm máu nghẹn trong cổ họng, khóc không được mà cười cũng chẳng xong, chỉ hận không thể quay ngược thời gian về đêm qua để nhẫn tâm đánh gãy chân đứa nghịch tử này.
Chẳng bao lâu sau, Đồ công công bên cạnh Hoàng đế đích thân đi ra, khách khí mời Dụ Quân Chước vào cung.
Lúc này triều đình đang vào buổi thiết triều, văn võ bá quan đều có mặt. Hơn nữa, hôn sự của Hoài Vương liên quan đến sự an nguy của Nam Cảnh, nên Hoàng đế dứt khoát cho dẫn Dụ Quân Chước thẳng đến đại điện.
Trời vẫn chưa sáng hẳn, bên ngoài còn hơi tối, nhưng bên trong đại điện đã được thắp nến sáng trưng. Khi Dụ Quân Chước bước vào, các quan viên rốt cuộc cũng có thể nhìn rõ diện mạo của vị tiểu công tử của Dụ gia này. Điều khiến họ bất ngờ là, tuy thiếu niên này có dũng khí phi phàm, nhưng dáng người lại vô cùng mảnh khảnh, thoạt nhìn chẳng khác nào một thư sinh yếu ớt.
Thiếu niên cung kính hành lễ trước Hoàng đế, từng cử chỉ đều bình tĩnh và có chừng mực.
“Ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn ngươi.” Hoàng đế chậm rãi lên tiếng.
“Tuân chỉ.” Dụ Quân Chước nghe vậy liền ngẩng đầu.
Hoàng đế nhìn rõ dung mạo y, trong mắt thoáng hiện lên chút kinh ngạc. Có lẽ, ngài không ngờ rằng tiểu công tử Dụ gia lại có diện mạo tinh xảo đến vậy. Ngay cả khi so với toàn bộ Kinh thành, cũng có thể xem là tuyệt sắc hiếm có.
Điều càng đáng chú ý hơn chính là, dù thiếu niên này trông có vẻ yếu ớt mong manh, nhưng khi đối diện với thiên tử và quần thần lại không hề tỏ ra bối rối. Sự nhu nhược nơi y không mang nét yếu đuối mà lại ẩn chứa một vẻ lạnh lùng thấu xương, thứ khí chất chỉ những thiếu niên trải đời mới có.
Hoàng đế trầm giọng hỏi: “Nói cho trẫm biết, vì sao ngươi lại tự mình thỉnh cầu xung hỉ cho Hoài Vương?”
“Hoài Vương điện hạ xuất chinh vì Bệ hạ, cũng là vì giang sơn và bách tính mà chinh chiến. Hiện giờ điện hạ bị trọng thương, tự nhiên phải có người vì hắn mà đứng ra gánh vác. Thần không có tài cán gì, chỉ có duy nhất một mạng cứng cỏi, chỉ mong có thể dùng bản thân để hóa giải sát khí cho Hoài Vương.”
Dụ Quân Chước lại cúi người hành lễ, giọng nói vang vọng trong đại điện: “Nguyện Hoài Vương điện hạ bình an vô sự.”
Khi thiếu niên nói những lời này, hốc mắt đỏ hoe, ánh mắt long lanh ánh nước, chân thành đến mức khiến người ta cảm động.
Nhưng thực tế, Dụ Quân Chước chẳng qua là vì quỳ bên ngoài suốt cả buổi sáng, lạnh đến mức toàn thân cứng đờ. Lúc này, y phải cố gắng hết sức để không run rẩy khi nói, vì dùng quá nhiều sức khống chế, thoạt nhìn lại giống như đang cố nén khóc.
“Hay, rất hay!” Hoàng đế bỗng nhiên đứng dậy từ long ỷ.
Đám quan viên trong điện thấy vậy liền đồng loạt quỳ xuống. Chỉ thấy thiên tử sải bước tiến lên, đích thân nâng thiếu niên dưới đất dậy.
“Trẫm hôm nay chuẩn theo ý ngươi, ban hôn cho ngươi và Hoài Vương. Ngoài ra, ban thưởng thêm Kim Lệnh cho Dụ Quân Chước.”
Bề ngoài, quần thần vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng lại vô cùng chấn động. Phải biết rằng, người giữ Kim Lệnh, bất cứ quan viên nào nhìn thấy cũng phải quỳ hành lễ, đồng thời có thể tự do ra vào các nha môn. Quan trọng nhất là, lệnh bài này còn có thể miễn tử. Dù phạm vào tội lớn ngập trời, cũng có cơ hội được đặc xá.
Từ khi Hoàng đế đăng cơ đến nay, đây là lần đầu tiên ngài ban thưởng Kim Lệnh.
Hoàng đế hơi trầm ngâm, dường như cảm thấy chỉ một Kim Lệnh vẫn chưa đủ.
“Lại thêm một đạo chỉ...” Ngài chậm rãi nói, “Phong Dụ Quân Chước làm Thiếu sư, đứng vào hàng nhất phẩm.”
Lời này vừa thốt ra, toàn bộ triều đình đều bất ngờ.
Về phẩm cấp thì cũng không có gì đáng nói, bởi Thân vương và Vương phi trong triều vốn đều mang hàm nhất phẩm. Điều khiến mọi người kinh ngạc chính là chức vị Thiếu sư.
Phải biết rằng, triều đình đã lâu không còn thiết lập Tam cô (Thái sư, Thái phó, Thái bảo), vậy mà nay Hoàng đế lại đặc biệt phục hồi chức Thiếu sư chỉ vì Dụ Quân Chước.
Chức vị này vốn chỉ mang tính danh dự, có thân phận, có địa vị nhưng không có thực quyền. Hoàng đế cố ý phong cho y chức này, đủ thấy sự sủng ái mà ngài dành cho vị Hoài Vương phi tương lai thịnh đến mức nào.
Lúc trước, không ít triều thần còn cho rằng vị Hoài Vương phi này khó có thể đảm đương trọng trách, nhưng giờ phút này, ai nấy đều không khỏi đỏ mắt ghen tị. Nếu sớm biết Hoàng đế không chỉ ban vàng ròng lệnh mà còn phong Thiếu sư, bọn họ có cắn răng cũng phải tìm cho ra một vị công tử trong nhà để xung hỉ!
Tiếc rằng giờ hối hận cũng đã muộn.
“Lễ Bộ tăng ca làm việc, đại hôn định vào ngày mai.” Hoàng đế ngồi trở lại long ỷ, tiếp tục nói, “Hoài Vương không ở kinh thành, sính lễ trẫm sẽ thay hắn chuẩn bị. Lễ Bộ cứ lập danh sách quà tặng, lấy từ tư khố của trẫm mà chi.”
“Bệ hạ, thần còn có một thỉnh cầu.” Dụ Quân Chước bỗng lên tiếng.
“Ngươi nói.” Hoàng đế hòa nhã đáp.
“Nam Cảnh chiến sự căng thẳng, Hoài Vương cùng các tướng sĩ đang ngày đêm xông pha trận mạc, thần tuy không thể ra chiến trường, nhưng cũng muốn góp chút sức mọn. Vậy nên, thần xin đem sính lễ của Hoài Vương cùng của hồi môn của thần, tất cả sung vào quân lương.”
Dụ Quân Chước nói với vẻ mặt kiên định, nhưng thực chất là không muốn để lão cha mình được lợi.
Vĩnh Hưng Hầu, người vừa mới nhờ vào thánh ân mà thở phào nhẹ nhõm, nghe xong câu này lập tức tối sầm mặt mày.
Tên nghịch tử này... quả thật muốn lấy mạng già của ông ta!
Ban đầu, ông ta cũng không mong chờ sính lễ của Hoài Vương, chỉ nghĩ rằng hai bên sẽ triệt tiêu lẫn nhau, như vậy ông ta sẽ không phải bỏ ra quá nhiều. Nhưng bây giờ, Dụ Quân Chước lại đề nghị đem toàn bộ sính lễ và của hồi môn quyên thành quân lương, chẳng phải nghĩa là Vĩnh Hưng Hầu phủ sẽ phải bỏ ra một khoản kếch xù hay sao?
Phải biết rằng, đây là của hồi môn dành cho Hoài Vương phi—một con số lớn đến mức ngay cả Vĩnh Hưng Hầu cũng không dám tưởng tượng!
Hoàng đế vốn đang đau đầu vì chiến sự hao tiền tốn của, nghe vậy lập tức thuận nước đẩy thuyền: “Hoài Vương nếu biết vị Vương phi tương lai của mình thấu hiểu đại nghĩa như vậy, hẳn sẽ vô cùng vui mừng. Một khi đã thế, trẫm cũng sẽ tặng thêm một phần lễ vật mừng đại hôn của hai người, và số tiền biếu này cũng cùng nhau sung vào quân lương Nam Cảnh.”
“Thần cũng xin noi theo bệ hạ, kính dâng hai phần tiền biếu!”
“Thần nguyện góp chút sức mọn vì các tướng sĩ Nam Cảnh!”
Các triều thần đều thức thời, đồng loạt hưởng ứng rộn ràng.
Hoàng đế vui vẻ ra mặt, ánh mắt nhìn về phía Dụ Quân Chước tràn đầy sự tán thưởng.
Sớm biết vị Hoài Vương phi tương lai này thú vị đến vậy, vừa rồi hẳn là nên ban thưởng thêm vài món nữa mới phải.
Hôm đó, quan viên Lễ Bộ cùng các thái giám trong Nội thị tư lập tức tất bật chuyển đồ đến phủ Hoài Vương. Tuy sính lễ và của hồi môn đều có giá trị ngang với quân lương, nhưng những gì cần ban thưởng, Hoàng đế tuyệt đối không hề keo kiệt, chỉ sợ chậm trễ chuyện hôn nhân của hoàng đệ và đệ tức tương lai.
“Oa, thật nhiều bảo bối!” Tiểu Chu Dung lần đầu tiên thấy Vương phủ náo nhiệt như vậy, vui sướng chạy tới chạy lui trong sân, hớn hở hỏi, “Lưu bá, phụ vương sắp thành thân, vậy có phải Dung nhi cũng sẽ có mẫu phi không?”
Lưu quản gia bật cười, gật đầu nói: “Đúng là như vậy.”
“Hú hú hú! Dung bhi sắp có mẫu phi! Phụ vương sắp cưới thê tử rồi!”
Trên gác mái, Hoài Vương lạnh lùng quan sát khung cảnh náo nhiệt trong viện, không nói một lời.
“Vương gia, xem ra chúng ta đã đánh giá thấp vị Dụ tiểu công tử này rồi.” Đàm Nghiên Bang lên tiếng, giọng điềm tĩnh, “Nếu y lén đi tìm Bệ hạ xin ý chỉ, Vương gia nếu không muốn, chí ít vẫn còn đường xoay chuyển. Nhưng y lại ngang nhiên chạy thẳng đến cửa cung, còn chọn đúng thời điểm lâm triều, thật sự là không để lại chút đường lui nào.”
“Dụ tiểu công tử quả thực có bản lĩnh.” Một người hầu cận khác tên Chương Hiến tiếp lời.
“Chỉ dựa vào sức mình mà bày ra một nước cờ tuyệt diệu liên quan đến quân lương. Sau chuyện hôm nay trên triều, ngày mai đại hôn, trong kinh thành, bất cứ ai có chút địa vị, từ quan lớn đến quyền quý, nhất định sẽ đua nhau mang sính lễ đến chúc mừng.”
Cậu ta ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Nếu xét theo điều này, thì có lẽ y đối với Vương gia thực sự là một mảnh chân tình.”
Hai người lặng lẽ liếc nhìn thần sắc chủ nhân mình, nhất thời không đoán được vị Vương gia này rốt cuộc là vui hay giận.
“Vương gia, ngày mai... Vương phi sẽ vào phủ. Chúng ta nên làm thế nào bây giờ?” Đàm Nghiên Bang dè dặt hỏi.
“Còn có thể làm gì nữa?” Hoài Vương lạnh lùng đáp, “Cưới. Bái đường.”
Sự việc đã đến nước này, nói gì cũng vô ích.
Hắn ngược lại muốn xem thử Dụ Quân Chước rốt cuộc còn có bao nhiêu bản lĩnh.
Bên này, Hoài Vương phủbđang vô cùng náo nhiệt, khí thế ngút trời. Bên kia, Vĩnh Hưng Hầu phủ cũng không kém phần rộn ràng.
Dù sao hôn sự này cũng liên quan đến cả hai nhà. Hoàng đế ban thưởng một phần đưa đến Hoài Vương phủ, phần còn lại chuyển đến Vĩnh Hưng Hầu phủ. Chỉ là, so với số của hồi môn mà phủ Hầu gia phải chuẩn bị, thì những món ban thưởng kia thật sự chẳng đáng là bao.
“Phu quân, của hồi môn của Quân Chước thực sự cần nhiều đến vậy sao? Nếu đưa hết số này ra ngoài, e rằng trong phủ chúng ta cũng phải thắt lưng buộc bụng mất!” Dụ phu nhân nhìn danh sách của hồi môn, đau lòng đến mức suýt rơi nước mắt.
“Bà tưởng ta không xót sao?” Vĩnh Hưng Hầu tức giận đến mức thở dốc, nghiến răng nghiến lợi nói, “Sính lễ của Hoài Vương là bạc trong tư khố của Bệ hạ, còn của hồi môn của chúng ta nếu quá keo kiệt, sau này ta còn mặt mũi nào đứng trong kinh thành nữa?”
Ông ta càng nghĩ càng giận, đập mạnh lên bàn, nghiến răng mắng: “Cái tên nghịch tử này, đúng là muốn lấy mạng lão tử mà! Quả nhiên lời thầy tướng số không sai, tên nghịch tử này chính là khắc phụ khắc mẫu!”
“Phu quân, cẩn thận lời nói!” Dụ phu nhân hoảng hốt liếc nhìn ra ngoài cửa, giọng đầy lo lắng.
Hiện tại, Dụ Quân Chước đã là Thiếu sư do Hoàng đế đích thân phong, hơn nữa còn là Hoài Vương phi tương lai, trong tay lại nắm một khối Kim Lệnh vô giá.
Đừng nói Vĩnh Hưng Hầu, ngay cả toàn bộ kinh thành lúc này cũng không ai dám dễ dàng động vào y.
Dụ Quân Tề sau khi nghe chuyện hôm nay, tức đến đỏ cả mắt, suýt chút nữa hộc máu. Điều khiến gã hối hận nhất chính là sáng sớm nay còn tự mình giúp Dụ Quân Chước ra khỏi phủ. Sớm biết có nhiều ban thưởng đến vậy, gã hận không thể tự mình gả cho Hoài Vương!
Ngược lại, Dụ Quân Hoằng vẫn giữ được bình tĩnh hơn nhiều. Là một võ tướng, hắn ta suy nghĩ mọi chuyện đơn giản hơn.
Trong mắt hắn ta, việc làm hôm nay của Dụ Quân Chước hoàn toàn là vì chiến sự biên cương, vì Hoài Vương, không hề có nửa điểm tư tâm.
Thân là thế tử tương lai của Vĩnh Hưng Hầu phủ, hắn ta chẳng những không tiếc số của hồi môn kia, mà còn có chút đau lòng cho Tam đệ của mình.
“Ngày mai đệ sẽ vào Hoài Vương phủ, xem thử chọn vài người theo hầu đi.” Dụ Quân Hoằng lên tiếng.
“Không cần.” Dụ Quân Chước dứt khoát từ chối, “Phủ Hoài Vương có đủ người hầu rồi.”
Y không tin tưởng bất kỳ kẻ nào trong Hầu phủ, mang người theo cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Dụ Quân Hoằng quan sát y một lúc rồi nói: “Trông đệ có vẻ mệt mỏi.”
“Hôm nay dậy quá sớm, có chút kiệt sức.”
Thấy sắc mặt y không tốt, Dụ Quân Hoằng cũng không nói thêm, chỉ để y đi nghỉ ngơi rồi tự mình lo liệu mọi việc.
Dụ Quân Chước ngủ một mạch đến tận hôm sau, chẳng bận tâm đến bất cứ thứ gì.
Mãi đến sáng sớm hôm sau, một gã sai vặt đến gõ cửa gọi y dậy:"Công tử, lễ quan sắp đến rồi, mời ngài dậy rửa mặt thay y phục."
Hôn phục được ban từ trong cung, từng đường kim mũi chỉ đều tinh xảo, thủ công vô cùng cầu kỳ.
Dụ Quân Chước tuy vóc người thon gầy, nhưng dáng vẻ lại thanh thoát xuất chúng. Khoác lên mình bộ hôn phục đỏ thẫm, vòng eo thon gọn, đôi chân dài nổi bật, khiến người ta không khỏi ngỡ ngàng.
Vì Hoài Vương “Bị thương nặng” nên không thể xuất hiện ở kinh thành, hôn lễ cũng được giản lược đi rất nhiều. Dụ Quân Chước chỉ tùy ý để lễ quan hướng dẫn, người ta bảo làm gì thì làm nấy. Dù vậy, các nghi thức vẫn kéo dài gần nửa ngày.
Hôm nay, Hoài Vương phủ không mở tiệc, nhưng Hoàng đế vẫn đích thân đến Vương phủ.
Hôn lễ này tuy đơn giản nhưng không mất đi khí phái, trở thành đề tài bàn tán sôi nổi khắp Kinh thành.
Đáng tiếc, không ai biết rằng tân lang—Hoài Vương điện hạ— đứng trên gác mái suốt cả ngày. Không những lỡ mất đại hôn của chính mình, hắn còn phải tận mắt chứng kiến toàn bộ quá trình. Mãi đến khi trời khuya, khách khứa rời hết khỏi Vương phủ, hắn mới từ trên gác bước ra.
“Điện hạ, cái đó... khụ khụ... Vương phi đang ở trong tân phòng, ngài có muốn... khụ khụ... vào xem không?” Lưu quản gia dè dặt hỏi.
Hoài Vương khoanh tay đứng dưới hành lang, vốn định nói không cần, nhưng lời đến bên miệng lại đổi ý.
Trong tân phòng, ngọn nến đã tắt quá nửa, chỉ còn lại hai ngọn nến đỏ le lói.
Ánh nến lay động, phủ lên gian phòng một bầu không khí mơ hồ ái muội. Khi nam nhân bước qua ngưỡng cửa, hắn thoáng dừng lại một nhịp.
Nhưng rất nhanh, cảnh giác trong hắn liền dịu xuống. Hắn luyện võ nhiều năm, thính lực hơn người, có thể nghe rõ tiếng hít thở đều đặn trong phòng—đêm tân hôn, vậy mà thiếu niên này lại có thể ngủ ngon lành sao?
Lắng nghe nhịp thở ấy, nam nhân chậm rãi tiến đến mép giường.
Trên chiếc giường cưới đỏ thẫm, Hoài Vương phi đang nằm nghiêng, gò má nhuốm một màu ửng đỏ, không hề có chút phòng bị.
Có lẽ do khoác lên mình hỉ phục, Dụ Quân Chước thoạt nhìn không còn vẻ lãnh đạm như thường ngày, thậm chí trông còn có chút ngoan hiền. Nam nhân dừng mắt trên gò má đỏ bừng của y, chẳng hiểu sao lại đưa tay ra, mu bàn tay khẽ lướt qua.
Hắn thật sự không có ý gì khác, chỉ là muốn xác nhận xem sắc đỏ trên mặt Dụ Quân Chước là do thoa phấn hay không. Nhưng vừa chạm vào, hắn mới nhận ra da thiếu niên nóng ran—hóa ra, sắc đỏ kia không phải do phấn, mà là vì sốt cao mà ra.
“Người đâu!” Giọng Hoài Vương truyền ra từ trong phòng.
Ám vệ và tùy tùng canh giữ bên ngoài giật mình, lập tức rút đao định xông vào.
Ngay sau đó, lại nghe hắn nói tiếp: “Mau mời đại phu.”
Mọi người: ...…
Mới đó mà Vương gia đã khiến Vương phi bị thương rồi sao?!