Edit: Min
Tin tức Hoài Vương trọng thương khiến Dụ Quân Chước có chút mất mát.
Không chỉ vì đời trước y từng có chút ràng buộc với Hoài Vương phủ, mà còn vì chuyện này khiến y ý thức được—dù đã sống lại, muốn thay đổi vận mệnh cũng không phải chuyện dễ dàng.
Hoài Vương vẫn bị trọng thương.
Vĩnh Hưng Hầu vẫn ép y vào Võ Huấn Doanh.
Dụ Quân Chước không khỏi nghĩ—những gì y từng trải qua trước đây, chẳng lẽ đời này cũng sẽ phải lặp lại?
Thẳng đến một lần nữa chết đột ngột nơi đầu đường?
Nếu thật sự là như vậy…
Vận mệnh hà cớ gì lại cho y cơ hội này?
Dụ Quân Chước trở lại Thiên viện, dựa vào giường nghỉ ngơi một lát.
Mơ mơ màng màng, y lại mơ thấy đêm hôm đó—đêm y được Hoài Vương phủ thu lưu.
Đêm ấy, y thương tích đầy mình, lại bị dầm mưa, sốt đến mê man.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, y cảm giác có người giúp y rửa sạch miệng vết thương, thoa thuốc.
Bàn tay kia rất lớn, lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng. Khi chạm vào da y, hơi thở phả qua khiến người ta ngưa ngứa.
Có lẽ vì bệnh nặng mà người y lạnh đến phát run, nên vô thức lưu luyến độ ấm từ bàn tay ấy.
“Lạnh quá...”
Thiếu niên vô thức siết lấy bàn tay kia, cố hấp thu chút hơi ấm.
Y sốt đến mức không mở nổi mắt, chỉ có thể mơ hồ cảm nhận—ở hổ khẩu của bàn tay ấy, có một vết sẹo rất sâu.
Giọng nói trầm thấp vang lên bên tai: “Đi xem canh gừng nấu xong chưa.”
“Con đi xem.” Ngay sau đó, một giọng đứa trẻ vang lên.
Cùng lúc ấy, cửa phòng bị đẩy ra, có người bưng một bát canh gừng bước vào.
“Ai u, tiểu tổ tông, ngài đừng cầm! Canh vừa nấu xong còn nóng lắm!”
“Nhưng ca ca ngủ rồi, làm sao uống được đây?” Cậu bé tò mò hỏi.
Lời còn chưa dứt, Dụ Quân Chước liền cảm giác cơ thể nhẹ bẫng, bị người đỡ dậy.
Ngay sau đó, sau lưng y truyền đến hơi ấm—như thể đang tựa vào lòng ai đó.
Người nọ bờ vai rộng lớn, vòng tay mạnh mẽ, ôm lấy y một cách vững vàng.
Cảm giác này... khiến y vô thức cảm thấy an toàn.
“Quân Chước?”
“Hưm?”
Dụ Quân Chước chợt bừng tỉnh, mở mắt ra, liền thấy đại ca mình đứng bên giường.
“Ngủ mà không đắp chăn, cẩn thận kẻo nhiễm lạnh.” Dụ Quân Hoằng nhẹ giọng nhắc nhở.
“Không cẩn thận ngủ gật.” Dụ Quân Chước hít hít mũi, cảm giác đúng là có chút lạnh thật.
Y ngồi trên giường, thần sắc hơi hoảng hốt, rõ ràng vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cảnh trong mộng ban nãy.
“Chuyện Võ Huấn Doanh ta đã biết rồi, đệ đừng lo, ta sẽ cố gắng khuyên phụ thân.”
“Huynh có khuyên được không?”
“Phụ thân tính tình đúng là cố chấp, nhưng đệ yên tâm, dù đệ thật sự phải đi Võ Huấn Doanh, ta cũng sẽ nghĩ cách chăm sóc, không để đệ chịu quá nhiều khổ sở.” Dụ Quân Hoằng trầm giọng nói.
Dụ Quân Chước chỉ khẽ cười nhạt.
Nếu là đời trước, có lẽ y sẽ tin tưởng mà an tâm dựa vào lời an ủi này. Nhưng sau khi đã trải qua quá nhiều chuyện, y không còn dám đặt hy vọng của mình vào bất kỳ ai nữa.
“Ta sẽ không đi Võ Huấn Doanh.” Y kiên định nói.
“Nếu phụ thân nhất quyết bắt đệ đi thì sao?”
“Nếu ta có nơi khác để đi, chẳng lẽ phụ thân liền không thể ép ta nữa sao?” Dụ Quân Chước nhìn về phía đại ca.
“Trừ phi nơi đó là Võ Huấn Doanh có điều kiện tốt hơn, nhưng trước mắt thực sự không có chỗ nào thích hợp hơn cho đệ cả.”
“Đại ca thấy thế nào về Hoài Vương phủ?”
“Hoài Vương phủ?” Dụ Quân Hoằng nghe vậy liền sững sờ, ngay sau đó kinh ngạc nói, “Đệ không phải là đang nghĩ... Không phải muốn đến đó để xung hỉ cho Hoài Vương đấy chứ?”
Dụ Quân Chước khẽ chà xát đầu ngón tay lạnh lẽo, không đáp.
“Đệ là một nam nhi đường đường chính chính, sao có thể đi làm nam thê cho Hoài Vương?”
“Rốt cuộc cũng phải có người đi, vì sao không thể là ta?”
Bệ hạ yêu cầu người xung hỉ không được có thân phận quá thấp kém, phải xứng đôi với Hoài Vương. Mà Dụ Quân Chước, xét về danh phận, chính là con vợ cả của Hầu phủ, vừa vặn đáp ứng điều kiện này.
Hơn nữa, Tư Thiên Giám còn nói phải tìm một người có bát tự cứng rắn. Mà y, ngay từ khi sinh ra đã bị thầy bói phán là khắc phụ khắc mẫu, bát tự này hẳn là đủ cứng rồi chứ?
“Nhưng đệ đâu có phải đoạn tụ, cũng không ưa thích Long Dương...”
“Đã là xung hỉ, cần gì phải so đo mấy chuyện đó?”
Dụ Quân Chước biết, nếu mọi chuyện diễn ra như đời trước, chẳng bao lâu sau khi tin tức Hoài Vương trọng thương truyền đến, hắn liền sẽ chết. Đến lúc đó, y chỉ cần vào Hoài Vương phủ, cũng không thực sự phải làm nam thê của Hoài Vương, chỉ cần giữ khuôn phép thủ tiết là đủ.
Y lại nghĩ đến hôm ấy, khoảnh khắc trông thấy cậu bé kia nước mắt lưng tròng…
Hoài Vương vừa chết, cậu bé kia bơ vơ không nơi nương tựa, thật sự rất đáng thương. Đúng lúc y có thể ở bên cạnh chăm sóc, bầu bạn với cậu bé đó.
Dụ Quân Hoằng không thể nào hiểu nổi quyết định của đệ đệ.
Hắn ta tận tình khuyên bảo hồi lâu mà vẫn không có kết quả, cuối cùng chỉ đành đem chuyện này bẩm báo với phụ thân.
Vĩnh Hưng Hầu vừa nghe tin nhi tử nhà mình muốn đến Hoài Vương phủ xung hỉ làm nam thê, tức giận đến suýt nữa ngã quỵ ngay tại chỗ.
“Hồ nháo, đúng là hồ nháo! Hầu phủ Vĩnh Hưng ta không thể chịu nổi nỗi nhục này, Dụ gia cũng không thể chịu nổi nỗi nhục này!”
Vĩnh Hưng Hầu giận dữ ném mạnh chung trà trên bàn, như thể ý nghĩ hoang đường kia của Dụ Quân Chước đã làm bẩn cả cánh cửa Dụ gia.
“Con đi nói với nó, bảo nó từ bỏ ngay suy nghĩ này đi! Dù ta có phải dùng gia pháp xử lý, cũng quyết không để nó ra ngoài mất mặt như vậy!”
“Phụ thân, con đoán Tam đệ chẳng qua chỉ vì không muốn vào Võ Huấn Doanh nên mới nói những lời như vậy, hay là...”
“Từ xưa, phụ vì tử cương, nó làm con mà còn dám lấy chuyện này ra uy hiếp ta sao? Nếu hôm nay ta dung túng nó, chẳng lẽ sau này Hầu phủ Vĩnh Hưng phải để mặc cho Dụ Quân Chước định đoạt?” Vĩnh Hưng Hầu tức đến suýt hộc máu, giận dữ quát lớn.
Dụ Quân Hoằng đứng im tại chỗ, không dám nói thêm lời nào, sợ chọc giận phụ thân càng thêm phẫn nộ.
“Bảo quản gia phái mấy gia đinh canh giữ tiểu viện của nó, nếu nó dám bước ra khỏi phủ nửa bước, liền đánh gãy chân! Chức Hoài Vương phi này ai làm cũng được, nhưng nhi lang của Dụ gia ta tuyệt đối không thể làm!”
Chuyện Vĩnh Hưng Hầu nổi trận lôi đình nhanh chóng lan truyền khắp Hầu phủ, đương nhiên cũng không thể giấu được ám vệ của Hoài Vương.
Bên này, gia đinh Hầu phủ vừa vây chặt tiểu viện của Dụ Quân Chước, bên kia, ám vệ đã báo cáo toàn bộ sự việc một cách rõ ràng cho Hoài Vương.
“Dụ Quân Chước quả nhiên có vấn đề, thế mà lại muốn gả cho Vương gia!” Đàm Nghiên Bang nói.
Hoài Vương đứng bên cạnh, ánh mắt phức tạp, không đánh giá gì về chuyện này, cũng không biết đang suy nghĩ điều gì.
Ngày hôm đó, hành động của Dụ Quân Chước quả thực rất đáng ngờ. Nhưng ám vệ theo dõi mấy ngày qua cũng không phát hiện bất kỳ dấu hiệu khả nghi nào. Vậy mà hôm nay, thiếu niên ấy lại đột nhiên tuyên bố muốn gả đến Hoài Vương phủ xung hỉ, chuyện này liền trở nên càng thêm phức tạp.
“Dụ Quân Chước trước giờ luôn được gửi nuôi ở nông thôn, có thể nào đã bị mật thám của địch quốc thu mua, nhân cơ hội này để tiếp cận Vương gia nhằm mưu đồ bất chính?” Đàm Nghiên Bang lớn gan suy đoán, “Ngày đó, lúc chúng ta đến Hối Tiên Lâu, y đứng ra che chở cho Vương gia, có khi nào cũng chỉ là một màn kịch nhằm thu hút sự chú ý của Vương gia không?”
Nếu thật sự là vậy, tương lai y gả vào Vương phủ, chẳng phải là dẫn sói vào nhà sao?
“Bổn vương ngược lại muốn xem thử, y làm thế nào mà gả vào được.”
Với tính tình của Vĩnh Hưng Hầu, tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nhi tử của mình làm nam thê của người khác.
Lần này, Hoài Vương cố ý bày trò tìm một nam thê để xung hỉ, chính là vì đoán chắc rằng các gia tộc quyền quý ở kinh thành, dù có thân phận môn đăng hộ đối, cũng sẽ không dễ dàng chịu gả nhi tử cho hắn. Như vậy, một khi chuyện xung hỉ bị làm ầm lên, ai ai cũng biết bệnh tình của hắn đã nguy kịch, hôn sự này hơn phân nửa sẽ chẳng đi đến đâu.
Vốn dĩ, kế hoạch này đáng lẽ phải đi theo hướng đôi bên cùng có lợi.
Chỉ là không ngờ, giữa đường lại xuất hiện một Dụ Quân Chước.
“Nếu y thực sự có bản lĩnh khiến chuyện này thành công thì sao?” Đàm Nghiên Bang hỏi.
"Y dám gả, bổn vương liền dám cưới." Nam nhân lạnh lùng nói.
Đàm Nghiên Bang: ...…
Từng người một, đều điên cả rồi!
—
Vĩnh Hưng Hầu phủ.
Dụ Quân Chước bị giam trong tiểu viện, gia đinh canh chừng nghiêm ngặt, sợ y chạy thoát.
Đối với phản ứng của phụ thân, y chẳng hề ngạc nhiên, từ lâu đã chuẩn bị sẵn tâm lý. Nhưng y biết rõ, Vĩnh Hưng Hầu phủ này không phải thành đồng vách sắt, chỉ cần y muốn, luôn có cách thoát ra ngoài.
Quả nhiên, đến đêm, vị Nhị ca “tốt” kia của y rốt cuộc cũng không kìm nén được mà tìm đến cửa.
Dụ Quân Tề đến đây không phải để giúp Dụ Quân Chước, mà là vì lo sợ Tam đệ của mình gây chuyện quá lớn, nếu chẳng may phụ thân thực sự đồng ý, chẳng phải đối phương sẽ trở thành Hoài Vương phi sao?
Dù nói một nhi lang gả đi làm nam thê không phải chuyện vẻ vang gì, nhưng người kia cũng không phải nam nhân bình thường, mà là Hoài Vương điện hạ – đệ đệ ruột của đương kim Thánh Thượng! Trong triều này, ngoại trừ Hoàng đế ra, không ai có thể áp chế nổi Hoài Vương.
Nếu Dụ Quân Chước thực sự trở thành Hoài Vương phi, sau này mỗi lần gặp y, ngay cả Dụ Quân Tề cũng phải dập đầu hành lễ!
Nghĩ đến đây, Dụ Quân Tề quyết định đến khuyên bảo Tam đệ, khiến y từ bỏ suy nghĩ hoang đường này.
“Tam đệ, Võ Huấn Doanh không tốt sao? Vì sao đệ cứ nhất quyết không chịu đi?”
“Nếu tốt như vậy, sao huynh không đi?” Dụ Quân Chước hỏi ngược lại.
"Ta đang học ở Quốc Tử Giám, không giống đệ." Dụ Quân Tề đáp, “Ta nói cho đệ biết, ta có rất nhiều bằng hữu ở Võ Huấn Doanh, nếu đệ đi, ta có thể nhờ bọn họ chiếu cố đệ.”
Dụ Quân Chước khựng lại, chậm rãi hỏi: “Bằng hữu của huynh ở Võ Huấn Doanh, tên là gì?”
“Rất nhiều, ngày khác có thời gian ta dẫn đệ đi gặp.” Dụ Quân Tề thản nhiên đáp.
Đời trước, khi ở Võ Huấn Doanh, Dụ Quân Chước chưa từng nghe nói Nhị ca mình có bằng hữu ở đó. Với tính cách thích giao du của Dụ Quân Tề, nếu thật sự có bạn bè trong doanh, ngày thường chắc chắn sẽ lui tới không ít, ít nhiều gì cũng sẽ nghe qua chuyện y bị bắt nạt.
Nhưng thực tế thì sao?
Hoặc là.....
Dụ Quân Chước kịp thời ngăn lại dòng suy nghĩ kia, bởi trước mắt vẫn còn những chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Những ân oán của đời trước, sớm muộn gì y cũng sẽ tính toán rõ ràng từng chuyện một.
“Nhị ca, huynh đừng khuyên ta đi Võ Huấn Doanh nữa.” Dụ Quân Chước nói.
“Tại sao? Chẳng lẽ ta có thể trơ mắt nhìn đệ đi làm nam thê của người khác sao?”
“Tại sao lại không thể?”
“Bởi vì... phụ thân không đồng ý.”
Dụ Quân Tề suýt nữa lỡ miệng, vội vàng lấy Vĩnh Hưng Hầu làm cái cớ.
“Theo quy định kế thừa tước vị của triều đình, thế tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ là ai?”
“Là...” Dụ Quân Tề lập tức nghẹn lời, không dám tùy tiện nói bậy.
“Khi ta sinh ra, di nương vẫn là trắc thất, mẫu thân ta mới là chính thất phu nhân của Vĩnh Hưng Hầu phủ, mà ta là trưởng tử danh chính ngôn thuận. Sau khi mẫu thân qua đời, di nương mới được nâng lên làm chính thất, hiện tại huynh và đại ca mới được tính là con vợ cả.”
Mấy chữ “Mới được tính” trong lời nói của Dụ Quân Chước đánh trúng điểm yếu của Dụ Quân Tề.
Những năm qua, dù người trong phủ đều ngầm thừa nhận hai huynh đệ Dụ Quân Hoằng và Dụ Quân Tề là con vợ cả, nhưng Bệ hạ trước sau vẫn chưa chính thức phong thế tử cho Vĩnh Hưng Hầu phủ.
Có lẽ Hoàng đế đã quên, cũng có thể là cố tình giữ lại. Nhưng điều này khiến người ta không khỏi cảm thấy thân phận trưởng tử đích truyền của Dụ Quân Hoằng chưa được thừa nhận, mà Dụ Quân Tề, kẻ vốn sinh ra là con vợ lẽ, cũng chột dạ theo.
“Nhị ca, Vĩnh Hưng Hầu phủ chỉ có một thế tử. Nếu ta gả vào Hoài Vương phủ, vị trí thế tử này ta đương nhiên không giành được nữa.” Dụ Quân Chước nói.
Dụ Quân Tề trước đó chưa từng nghĩ đến điểm này, nay nghe Dụ Quân Chước nhắc nhở, chợt bừng tỉnh. Những năm qua, gã địch ý sâu nặng với Dụ Quân Chước, phần lớn là do thân phận con vợ lẽ của mình. Tuy rằng chưa ai so đo chuyện này, nhưng trong lòng gã vẫn luôn cảm thấy mình thấp hơn Dụ Quân Chước một bậc.
“Tam đệ, đệ nói với ta những điều này để làm gì...” Dụ Quân Tề cố gắng che giấu cảm xúc, nhưng vẫn vô thức để lộ sự dao động.
Dụ Quân Chước nhìn sắc mặt của Nhị ca mình liền biết bản thân đã đặt cược đúng. So với việc y trở thành Hoài Vương phi, rõ ràng Nhị ca càng lo lắng y giành lấy vị trí thế tử của Vĩnh Hưng Hầu phủ hơn.
Đêm đó, không ít gia tộc quyền quý trong kinh thành đều mất ngủ.
Dù Hoàng đế chưa ép buộc ai phải đứng ra làm người xung hỉ cho Hoài Vương, nhưng có ai lại tự nguyện đảm nhận chuyện này?
Ba ngày kỳ hạn vừa đến, nếu không có ai chủ động, liệu Hoàng đế có trực tiếp chọn một người từ đám con cháu nhà huân quý hay không?
Vì lo lắng điều này, không ít người trong triều đều thấp thỏm bất an.
Mãi cho đến buổi chầu sáng hôm sau, khi văn võ bá quan đang trên đường lên triều, bỗng nghe tin có người chủ động xin gả để xung hỉ cho Hoài Vương.
“Nhà nào lại có nhi lang... xúc động như vậy?” Một vị quan văn nhỏ giọng thì thầm.
“Vì một thân phận Hoài Vương phi, ngay cả thể diện tổ tông cũng không cần nữa.” Vĩnh Hưng Hầu mỉa mai.
“Nam thê xung hỉ, triều đình ta xưa nay chưa từng có tiền lệ.”
“Không biết công tử nhà ai lại ‘Thâm minh đại nghĩa’ đến mức này?”
Các quan viên vào triều đều phải đi qua cửa Đông chính của hoàng cung, nên xe ngựa chỉ có thể dừng lại bên ngoài cung môn. Từ đó, họ phải xuống xe và đi bộ một đoạn mới đến được cổng vào.
Lúc này, trời vẫn chưa sáng hẳn, nhưng bên ngoài cửa Đông đã tụ tập không ít người.
“Chuyện gì vậy?” Một quan viên thắc mắc.
“Người đến xung hỉ cho Hoài Vương, đang quỳ ngoài cung kìa.”
Mọi người nghe vậy liền nhìn theo, quả nhiên thấy trước cửa cung có một bóng dáng đơn bạc quỳ trên nền đất lạnh.
“Dụ Quân Chước, con trai của Vĩnh Hưng Hầu phủ, năm nay 16 tuổi, mệnh mang sát khí, khắc phụ khắc mẫu, bát tự vô cùng cứng rắn. Hôm nay đặc biệt xin được gả cho Hoài Vương làm thê, vì điện hạ xung hỉ, mong điện hạ sớm ngày chiến thắng trở về. Văn võ bá quan làm chứng, khẩn cầu bệ hạ chấp thuận.”
Thiếu niên hôm nay cố ý mặc một bộ hồng y, quỳ trước cửa cung, giọng nói kiên định, trong bi tráng lại mang theo sự quyết tuyệt.
Ban đầu, không ít quan viên còn có ý cười cợt, nhưng khi thấy dáng vẻ của hắn lúc này, bọn họ dần im lặng.
Dù gì, Hoài Vương cũng là người vì nước chinh chiến, nay tình trạng nguy kịch, vậy mà chỉ có thiếu niên này nguyện đứng ra vì hắn.
Trong tiếng bàn luận xôn xao, dần dần xuất hiện không ít lời khen ngợi.
Chỉ riêng Vĩnh Hưng Hầu là mặt mày xanh mét, cố gắng hết sức kiềm chế để không tức giận đến ngất đi.