Có lẽ do thời tiết hoặc hoàn cảnh, bầu không khí khi tiến vào viện dưỡng lão rất ảm đạm, sức sống héo tàn của những cụ già giống như chiếc lá vàng khô trong vườn, đều làm lòng người chùng xuống.
Giẫm lên lá rụng, dưới chân vang lên tiếng lá bị nghiền nát rộp rộp, nhóm người đi theo sau nhân viên công tác, lắng nghe những việc phải làm được giao hôm nay.
Thạch Đình Đình nhỏ giọng lên tiếng: "Này, mọi người đã từng nghĩ tới cuộc sống sau khi về già chưa, có khi nào cũng sẽ giống như thế này không?"
Tạ Viễn Tinh nhìn về phía nhà ăn bên cạnh, bên trong có một nhóm người cao tuổi đang ăn sáng, bọn họ nhìn họ, họ cũng nhìn lại bọn họ: "Có lẽ vậy."
Thạch Đình Đình chú ý ánh mắt của Thẩm Biên Dã luôn đặt trên người Tạ Viễn Tinh, vì thế cũng hỏi: "Còn đàn anh Thẩm thì sao, đàn anh Thẩm giàu như thế, chắc hẳn về già không cần vào viện dưỡng lão đâu nhỉ."
Thẩm Biên Dã bừng tỉnh, thản nhiên nói như vui đùa: "Chẳng những không cần vào viện dưỡng lão, mà tôi còn sẽ không già."
Thạch Đình Đình cũng phối hợp mỉm cười một chút, lắc đầu: "Đàn anh Thẩm tỉnh táo lại đi, có tiền và trường sinh bất lão là hai chuyện khác nhau."

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play