"Cậu nói đúng, tôi và cậu ta chẳng khác gì nhau cả."
"Là tôi lo chuyện bao đồng rồi."
Cánh cửa bị đóng sầm lại, không gian rơi vào tĩnh lặng.
Tạ Viễn Tinh ngồi trong ký túc xá giờ chỉ còn lại một mình cậu, trên bàn trống trơn, chỉ còn lại chiếc điện thoại.
Chiếc điện thoại đã lỗi thời, là kiểu cách từ năm sáu năm trước, từ lâu đã bị thời đại đào thải, nhưng Tạ Viễn Tinh giữ gìn nó rất tốt, vì thế dù cũ kỹ, nó vẫn hoạt động mượt mà.
Lúc này, điện thoại đang rung không ngừng, từng tin nhắn nối tiếp nhau nhảy ra, có những lời hỏi han quan tâm từ Cao Vũ Phi, Phương Tri, và cũng có những tin nhắn chửi bới từ Tạ Trác Vũ.
Tạ Viễn Tinh không trả lời bất cứ ai, cậu chống khuỷu tay lên bàn, hai tay ôm mặt, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại không ngừng hiện thông báo.
Mái tóc đen rối rủ xuống, che đi phần nào khuôn mặt cậu, khuôn mặt ấy tái nhợt và u ám, trong đầu cậu đang rất nghiêm túc nghĩ về một chuyện:
Đã đuổi được Thẩm Biên Dã đi, vậy suất cơm dinh dưỡng anh nói sẽ mang đến mỗi ngày có còn không nhỉ?
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT