Đúng là lãng phí thật!
Khuất Thiếu Tư không khỏi cảm thấy đau lòng khi nhìn thấy cảnh tượng này. Hắ bước nhanh đến chỗ bộ trưởng hành chính, mặt mày cau có: “Từ giây phút này trở đi, hủy bỏ cái kiểu thăm hỏi vô nghĩa này đi. Nghiêm túc làm việc mới là cách thăm hỏi tốt nhất đối với tôi.”
Nói xong, hắn sải bước rời đi, để lại đám công nhân ngơ ngác.
Khuất Thiếu Tư bước vào công ty, giơ tay xem giờ. Còn 5 phút nữa là 8 giờ rưỡi, giờ công ty đóng cửa! Khuất Thiếu Tư vội vàng tăng tốc, gần như là chạy xộc vào thang máy.
Vào thang máy, đang định bấm nút, Khuất Thiếu Tư khựng lại. Hắn chưa từng đến nhà ăn công ty, vậy là ở tầng mấy?
Nghĩ ngợi một lát, hắn móc điện thoại ra.
Giang Nguyên mấy tháng nay đi công tác ở nước ngoài, lệch múi giờ với trong nước. Từ bàn đàm phán trở về khách sạn đã gần nửa đêm, anh ta về phòng liền cởi quần áo cũng không còn sức lực, vừa ngả người xuống sô pha đã ngủ say.
Kết quả là chưa ngủ được mấy giây thì…
“Dậy đi, hỡi những người không muốn làm nô lệ! Hãy dùng xương thịt của chúng ta xây nên trường thành mới! Dân tộc Trung Hoa...”
Tiếng chuông báo thức cùng với tiếng rung đánh tan giấc mộng đẹp của Giang Nguyên.
Giang Nguyên không muốn nghe máy, tiếp tục nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.
Tiếng chuông ngừng, rồi lại vang lên, đến lần thứ ba thì Giang Nguyên bực mình vớ lấy điện thoại, không nhìn mà trực tiếp ấn nghe, giọng thô lỗ: “Ai đấy!”
Khuất Thiếu Tư còn tưởng là gọi nhầm, liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, không sai, là trợ lý đặc biệt của anh ta - Giang Nguyên.
Khuất Thiếu Tư: “Khuất Thiếu Tư.”
Giang Nguyên im lặng một lát, ngay sau đó, giọng nói từ tính dịu dàng vang lên: “Khuất tổng có gì sai bảo ạ?”
“Nhà ăn công ty ở tầng mấy? Một phút, nói nhanh.”
Giang Nguyên cảm thấy câu hỏi của Khuất Thiếu Tư thật kỳ lạ, nhưng vẫn theo phản xạ trả lời: “Tầng hai.”
Ding.
Tiếng đóng cửa thang máy vang lên.
Giang Nguyên đang suy nghĩ xem Khuất Thiếu Tư định làm gì khi đến nhà ăn, thì Khuất Thiếu Tư đột nhiên nói: “Nghe giọng cậu có vẻ còn buồn ngủ? Tháng này không có tiền thưởng.”
Giang Nguyên hoảng hốt: “Khuất tổng, tôi đang ở nước ngoài!”
Ding.
Lại một tiếng nữa, thang máy mở ra.
Thời gian nhảy đến 8 giờ 30 phút, Khuất Thiếu Tư chạy ra ngoài như chạy đua với thời gian, lao thẳng đến quầy ăn sáng và lớn tiếng gọi: “Chưa dọn nhé! Một lồng bánh bao nhân thịt, một lồng sủi cảo hấp, một bát cháo bí đỏ gạo kê không đường!”
Giang Nguyên: “...”
Anh ta không nghe lầm chứ? Khuất tổng đến nhà ăn công ty ăn sáng?!
Giang Nguyên cứ ngỡ mình còn chưa tỉnh ngủ. Đầu bếp nhà ăn cũng nghĩ mình còn mơ, ông ta lén nhìn Khuất Thiếu Tư, không dám nói là đồ ăn đã được người khác lấy, nhanh tay lẹ mắt chuẩn bị bánh bao nhân thịt, sủi cảo hấp và cháo bí đỏ gạo kê không đường đưa cho Khuất Thiếu Tư.
"Cảm ơn." Khuất Thiếu Tư nhận lấy khay đồ ăn.
Đầu bếp nhà ăn mặt mày tái mét, cố gắng tươi cười: “Khuất tổng, ngài còn muốn gì thì cứ gọi tôi, lúc nào tôi cũng sẵn sàng.”
Khuất Thiếu Tư gật đầu, liếc mắt nhìn xung quanh.
Các công nhân vừa rồi đều đã xuống lầu nghênh đón anh ta, hiện tại nhà ăn không còn một chỗ trống. Anh ta tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, đang định nói chuyện với Giang Nguyên thì đột nhiên nhớ ra Giang Nguyên nói anh ta đang ở nước ngoài, hắn cau mày, vội vàng cúp điện thoại: “Nói chuyện qua WeChat!”
Điện thoại di động của hắn quá đắt, vừa rồi vài phút đã tiêu hết số tiền điện thoại mà hắn tiết kiệm được ngày hôm qua!
WeChat đã được chuyển, Giang Nguyên mở camera, cố ý đi đến cửa sổ sát đất, để lộ cảnh đêm mang tính biểu tượng, chứng minh anh ta đúng là đang ở nước ngoài.
Khuất Thiếu Tư cắn miếng sủi cảo hấp, cuối cùng cũng nhớ ra Giang Nguyên mấy tháng trước được phái ra nước ngoài đàm phán chuyện làm ăn, xem ra là hắn đã làm gián đoạn giấc ngủ của cấp dưới.
Khuất Thiếu Tư nuốt miếng sủi cảo hấp: “Không có việc gì, cậu cứ ngủ tiếp đi.”
Tút.
Cúp video, Khuất Thiếu Tư nhấp vào dấu cộng.
Vài giây sau, khung chat của Giang Nguyên hiện lên thông báo chuyển khoản, ghi chú là tiền bồi thường vì đã làm phiền giấc ngủ, số tiền là 100 tệ chẵn.
Giang Nguyên: “...”
Ăn xong bữa sáng, Khuất Thiếu Tư quay trở lại văn phòng làm việc.
Văn phòng của hắn ở tầng cao nhất, vừa ra khỏi thang máy đã bảo thư ký mang tất cả các văn kiện chưa xử lý vào.
Hắn nằm viện hai tháng, văn kiện tích lũy nhiều như hai ngọn núi nhỏ.
Thư ký ôm văn kiện đi vào mà trong lòng run sợ, lo lắng Khuất Thiếu Tư nổi giận. Rất nhiều văn kiện chỉ có Khuất Thiếu Tư mới có thể quyết định, trước kia có trợ lý Giang ở bên cạnh, cũng có thể xử lý được một phần, lần này một người nằm viện, một người đi công tác, văn kiện ngày càng nhiều.
“Để ra chỗ kia đi.”
Khuất Thiếu Tư chỉ nói mỗi câu đó.
Thư ký ngớ người một lát, lập tức ba chân bốn cẳng chạy biến, sợ Khuất Thiếu Tư đổi ý. Kết quả vừa ra đến cửa, lại bị gọi lại: “Chờ một chút.”
Thư ký tức thì nhăn mặt, xem đi, quả nhiên vẫn là tới. Cô không tiếng động thở dài, giơ lên khuôn mặt tươi cười xoay người: “Khuất tổng ngài còn có gì phân phó?”
Khuất Thiếu Tư không để ý tới vẻ mặt táo bón của thư ký, hắn mở văn kiện ra, cúi đầu xem đến nghiêm túc: “Pha ly cà phê vào.”
Thư ký như được đại xá: “Vâng!”
Lại muốn đi ra ngoài, thanh âm của Khuất Thiếu Tư lần nữa vang lên: “Là cà phê pha tay hay cà phê hòa tan?”
Thư ký vội vàng nói: “Cà phê pha tay ạ.”
Lúc này Khuất Thiếu Tư ngẩng đầu lên, hắn nhìn chằm chằm thư ký: “Một mình tôi pha tay, hay tất cả mọi người pha tay?”
Thư ký: “Ngài là pha tay, chúng tôi là hòa tan.”
Khuất Thiếu Tư nhẹ nhàng thở ra, hắn gật đầu nói: “Về sau tôi cũng uống giống như các cô, uống cà phê hòa tan, không cần pha tay, tốn thời gian quá.”
Thư ký chấn kinh rồi, quá tốn thời gian á? Trời ạ! Đây là mấy trăm triệu tệ giống như nước lã mà tổng giám đốc sẽ nói ra sao?!
Đến phòng trà, thư ký vừa pha cà phê, vừa đem tin tức bát quái mới mẻ phát đến nhóm chat nhỏ: “Công ty có phải hay không muốn phá sản? Khuất tổng vừa rồi nói cà phê pha tay tốn thời gian, đổi thành hòa tan! Trời ạ! Tôi hiện tại còn không dám tin tưởng!”
Lời này vừa phát ra, giống như tảng băng rơi vào chảo dầu, nhóm chat nhỏ trong nháy mắt sôi trào.
“Rất có thể! Hôm nay chị em ở nhà ăn nói Khuất tổng đi ăn bữa sáng!”
“Đúng đúng đúng! Chị em bên bộ phận tài vụ cũng nói Khuất tổng hôm nay đuổi việc tài xế. Tài xế còn nói với chị ấy rằng, Khuất tổng ngày hôm qua đã sa thải hết người giúp việc trong nhà.”
“Ôi, xem ra tình hình công ty quả thật rất nghiêm trọng, chúng ta có nên tìm đường lui trước không, ví dụ như làm sẵn một cái CV? Tôi có bạn học làm ở Lục thị, lương tháng ba vạn, còn có đủ loại phúc lợi, tôi sớm đã động lòng!”
“Tôi thấy cô không phải là động lòng vì phúc lợi với lương tháng, mà là động lòng vì tổng giám đốc Lục thị thì có.”
“Hì hì, nhìn thấu mà không nói toạc ra. Tôi nghe được tin nội bộ, tối nay Lục tổng ở trung tâm thương mại gần đây mời khách, mọi người nói tôi nên mặc gì để gặp gỡ một cách tình cờ nhỉ?”
“Váy dài màu xanh ngọc, da cô trắng mặc rất đẹp...”
...…
Nhóm chat nhỏ sôi nổi bàn tán những đề tài khác.
Sau khi thư ký mang cà phê vào, Khuất Thiếu Tư không gọi cô nữa.
Khuất Thiếu Tư một hơi xử lý xong chồng chất văn kiện, cảm thấy hơi đói bụng mới đứng dậy.
Đang muốn mở cửa đi ra ngoài, liếc thấy cửa nhỏ bên cạnh, Khuất Thiếu Tư nhớ ra gì đó, bước chân chuyển hướng, đi về phía cửa nhỏ.
Đẩy cửa nhỏ ra, bên trong là một phòng nghỉ rộng khoảng 30 mét vuông, có tủ quần áo, rạp chiếu phim tại gia, sô pha, còn có một chiếc giường lớn hai mét.
Khuất Thiếu Tư trước kia rất ít khi đến công ty, căn phòng nghỉ này cơ bản không phát huy hết công năng của nó.
Đánh giá đầy đủ các vật dụng trong phòng, Khuất Thiếu Tư chợt nảy ra ý định, ở lại công ty, tiền điện nước, tiền xăng xe đi làm về chẳng phải là tiết kiệm được hết sao?
Hắn đi vào đi dạo một vòng, tương đối hài lòng, quyết định buổi tối về biệt thự mang đồ dùng hàng ngày và quần áo đến đây. Kể từ nay về sau, sẽ ở luôn tại công ty!
Ở trong phòng nghỉ hơn mười phút, đợi đến khi Khuất Thiếu Tư đến nhà ăn thì chỉ còn lại chút đồ ăn thừa, màu sắc còn tính là phong phú, món mặn, món chay, canh, đồ hấp đều có, chỉ là nhìn đều đã nguội ngắt.
Khuất Thiếu Tư do dự một chút.
Quản lý nhà ăn nhìn mặt đoán ý, lập tức nói: “Mấy món này đều nguội rồi, hay là Khuất tổng đợi mười phút, tôi bảo phòng bếp xào cho ngài mấy món.”
Khuất Thiếu Tư vừa nghe muốn xào lại món ăn, thì một tia do dự lập tức biến mất không còn gì: “Không cần, tôi thích ăn đồ nguội.”
Hắn cầm lấy khay trực tiếp xới mấy muỗng đồ ăn thừa, lấy mấy bát cơm, bưng đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Ánh mặt trời chiếu vào, có thể làm nóng một chút.
Chuông tan tầm buổi chiều vang lên, Khuất Thiếu Tư cũng đúng giờ tan tầm, mấy thư ký đứng ở trước thang máy dành cho nhân viên chờ thang máy. Bên cạnh là thang máy chuyên dụng của hắn.
"Khuất tổng khỏe." Nhìn thấy hắn đi ra, các thư ký đồng thanh chào hỏi, trong đó một thư ký đi đến thang máy chuyên dụng của hắn, chuẩn bị ấn thang máy cho hắn, “Tôi ấn thang máy cho ngài...”
"Không cần." Khuất Thiếu Tư kịp thời ngăn lại, tự nhiên đi đến phía sau các cô, “Tôi đi thang máy này.”
Trụ sở Khuất thị có 21 tầng, một mình anh ta đi thang máy từ tầng cao nhất xuống, tiền điện không đáng.
Các thư ký: "..." Im lặng tránh ra vị trí phía trước.
Thang máy một đường đi xuống, cơ hồ mỗi một tầng cửa thang máy đều sẽ mở ra, không ai bảo ai, công nhân một chân bước vào, lại nhìn thấy Khuất Thiếu Tư thì vội vàng rụt chân về, làm bộ như làm rơi đồ vật phải quay về chỗ làm.
Bởi vậy ngày xưa cứ đến giờ tan tầm là thang máy chen chúc, hôm nay trống không, chỉ có Khuất Thiếu Tư cùng mấy thư ký.
Khuất Thiếu Tư mày càng nhăn càng chặt, một cái thang máy có thể chở 30 người, chỉ có năm người, thật sự lãng phí!
Đến tầng thứ 10, không đợi công nhân bên ngoài mở miệng, anh ta nói trước: “Đều vào hết đi.”
Trong nháy mắt, thang máy chật ních.
Thang máy một đường im lặng đến tầng hai. Khuất Thiếu Tư đi ra ngoài ăn cơm chiều, đi vài bước phát hiện những người khác đều không nhúc nhích, hắn nghi hoặc quay đầu lại: “Mọi người không ăn cơm chiều ở nhà ăn sao?”
Rất nhiều chân đã nhấc lên đều lặng lẽ hạ xuống, đồng thanh nói: “Khuất tổng, tôi về nhà ăn cơm.”
Khuất Thiếu Tư gật đầu, quay đầu hướng nhà ăn đi, đám công nhân đều thở phào nhẹ nhõm, liều mạng nháy mắt với đồng nghiệp bên cạnh: “Mau đóng cửa!”
Cửa thang máy sắp đóng lại, Khuất Thiếu Tư đột nhiên lại quay đầu lại, mặt đầy khen ngợi: “Cố gắng lên, tiếp tục duy trì thói quen tốt này nhé.”
Ding.
Cửa thang máy theo tiếng đóng lại, phản chiếu cả một thang máy đầy những gương mặt kinh hãi.
__
Khuất Thiếu Tư ăn tối xong, theo bản năng muốn đến bãi đậu xe lấy xe, nhưng nghĩ lại, lại cảm thấy thật sự lãng phí tiền xăng, dứt khoát liền đi bộ đến trung tâm thương mại gần nhất.
Khuất Thiếu Tư trước kia chỉ mua đồ, chứ không bán đồ, hắn không rõ lắm nơi nào thu mua đồ second-hand xa xỉ, tùy tiện tìm một cửa hàng đồng hồ hiệu đi vào.
Nhân viên bán hàng nhìn thấy Khuất Thiếu Tư, nhanh chóng chạy tới tiếp đón, mỉm cười hỏi: “Ngài cứ xem thoải mái, gần đây mới về một lô...”
"Tôi không mua đồ." Khuất Thiếu Tư cắt ngang lời hắn, hạ giọng hỏi: “Chỗ các anh, có thu đồ second-hand không?”
Sắc mặt nhân viên bán hàng khẽ biến, nụ cười nhạt đi không ít, giọng nói cũng có chút thiếu kiên nhẫn: “Chúng tôi không phải cửa hàng thu mua đồ cũ.”
Nói xong liền xoay người rời đi.
Mà từ lúc Khuất Thiếu Tư bước vào cửa hàng, người đàn ông cách đó không xa đã nhìn lại đây.
Nghe được Khuất Thiếu Tư cùng nhân viên bán hàng đối thoại, khóe miệng anh ta cong lên một chút, buông chiếc đồng hồ trên tay xuống, đứng dậy đi về phía Khuất Thiếu Tư.
Giọng nói mang theo ý cười: “Khuất tổng muốn bán gì? Tôi thu.”