“Như thế nào, Lục huynh? Nếu không thể viết ra được, cũng không cần phải gượng ép, chỉ cần thừa nhận là được.” Dương Trường Bân thấy Bất Hủ tiên tử ngây người, cười lạnh một tiếng, kết luận rằng Lục Dương không thể làm thơ.
Mạnh Cảnh Chu có ý định làm thơ, nhưng vấn đề là hắn đúng thật không có khả năng làm thơ, trình độ của hắn chỉ ở mức vè.
Mạnh Cảnh Ngọc trông mong nhìn Bất Hủ tiên tử, kéo chút ống tay áo, có phần lo lắng. Nàng cũng nhận ra rằng Thích Ý và Dương Trường Bân đang cố gắng nhằm vào Lục Dương ca ca.
Lạc Vô Song nhíu mày, cảm thấy Dương Trường Bân có hơi quá đáng.
“Viết thì viết.” Bất Hủ tiên tử nói xong, lấy từ trong ngọc bài ra văn phòng tứ bảo, mài mực và nhanh chóng viết xong một bài thơ.
“Viết nhanh như vậy?” Dương Trường Bân nhíu mày, màn này thực sự giống như đã được suy nghĩ từ trước, hạ bút là viết, không chút do dự.
Không khỏi sinh ra một cảm giác không ổn, Lục Dương sẽ không thật sự tinh thông Nho đạo đi chứ?
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT