Nhưng cũng chính vì vậy mà Trương Cảnh lại càng thấy thuận mắt với Tống Tam Lang hơn.
Cấp trên thích cấp dưới giỏi giang, nhưng điều đó không có nghĩa là họ thích cấp dưới giỏi hơn mình mọi mặt, đến mức khiến họ không còn cảm giác ưu việt. Không một lãnh đạo nào thích dùng một thuộc hạ mà mình không thể kiểm soát được.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, rồi Tống Tam Lang đứng dậy cáo từ.
Về đến nhà, Tống Cảnh Trần không có trong phòng. Buổi sáng cậu bé chơi với hai người ca ca, ăn trưa xong lại sang phòng Duệ ca nhi chơi. Chơi một lúc thì ngủ quên luôn trên giường của Duệ ca nhi.
Mậu ca nhi và Duệ ca nhi đều có thư phòng riêng. Mậu ca nhi và hai cha con Tống Đại Lang dùng thư phòng cũ của Tống Ngọc Lang. Còn Tống Tam Lang thì bàn với Tú Nương thu dọn gian chứa đồ để làm thư phòng.
Trong kho toàn là những món lặt vặt linh tinh, ý của Tống Tam Lang là thứ gì không cần thì nên vứt đi. Tú Nương ban đầu định nói rằng “Nhà nghèo trăm thứ đều quý”, muốn mang về cho thân sinh dùng tạm, nhưng nghĩ lại liền nuốt lời, đổi ý bảo hay là mang cho Vương bà bà ở con phố phía sau—chính là lão thái thái thích kể chuyện ma cho hai nương con họ nghe.
Vương bà bà cũng như ngoại mẫu, trượng phu mất từ sớm, nhưng số phận bà còn khổ hơn, cả đời không có con cái bên cạnh. Tú Nương thấy bà đáng thương nên thỉnh thoảng hay giúp đỡ chút ít.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play