“Cảnh Trần tạ ơn bệ hạ ban ân.”
Tống Cảnh Trần bước ra, ung dung quỳ xuống tạ ơn.
Trong đại điện vang lên một loạt tiếng hít khí lạnh, từ tứ phẩm nhảy lên nhị phẩm, chỉ trong lúc trò chuyện mà thăng liền hai cấp. Tuy nói là chức vị hữu danh vô thực, nhưng phẩm cấp thì vẫn ở đó. Cho dù là đứa trẻ miệng còn hôi sữa, gặp y cũng phải hành lễ, nếu không thì là vô lễ, thậm chí trong một số trường hợp trang trọng, còn phải quỳ bái chào hỏi.
Thế tử phủ Thời Quốc công sống đến từng này tuổi, chưa từng thấy ai như Tống Cảnh Trần, hoàn toàn không theo lẽ thường. Bất kể người khác đánh quân gì, y cứ đánh của y, một trận loạn đả đấm chết cả lão sư phụ, cũng chẳng ai nói lý được.
Làm thơ? Giờ thì ai còn hơi sức đâu mà làm thơ nữa. Dù Dương Duệ có làm được bài thơ hay đến mấy, cũng không bằng người ta vừa mới thăng quan hai cấp oai phong lẫm liệt. Hơn nữa, bây giờ ai còn tâm trạng nghe cháu ngoại ông ta làm thơ? Mọi sự chú ý đều bị Tống Cảnh Trần cuốn đi rồi.
Thời Quốc công dùng đôi mắt đục ngầu già nua chăm chăm nhìn Tống Cảnh Trần, bỗng nhiên mở miệng:
“Bệ hạ, Tống Văn Viễn sủng ái con trai là việc riêng của nhà ông ta, nhưng có một chuyện lão thần thực sự không hiểu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT