Vị công tử kia chỉ nói vài câu khách sáo mang tính hình thức, rồi mất kiên nhẫn mà cáo từ. Người nhà họ Tống dù chịu thiệt thòi, nhưng cũng chỉ đành bày ra vẻ mặt cảm kích đến rơi nước mắt, cung kính tiễn người ra khỏi đại môn.
Đối phương không nói lời mời trở lại, cả nhà chỉ có thể đi theo tiễn đến tận đầu hẻm, thu hút không ít người vây xem. Thấy mục đích đã đạt được, kẻ kia mới lật người lên ngựa, giục roi rời đi trong tiếng vó ngựa xa dần.
Hai tiểu hài tử Tống Cảnh Duệ và Tống Cảnh Trần hoàn toàn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Đến khi thấy Vương thị vén tay áo đại ca Tống Cảnh Mậu lên, bọn trẻ liền sững sờ, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ kinh hãi.
Tú Nương và Vương thị không tiện lưu lại, vội vàng đưa hài tử ra ngoài.
Tống Tam Lang và Tú Nương vốn cưng chiều con cái, mà Tống Cảnh Trần lại là kẻ yếu mềm, chỉ cần ngón tay bị một vết cắt nhỏ cũng có thể khóc hỏi phụ thân: “Cha ơi, chảy nhiều máu như vậy, con có chết không?”. Nay nhìn thấy trên cánh tay Tống Cảnh Mậu chằng chịt vết roi, sự đau đớn ấy hoàn toàn vượt xa phạm vi hiểu biết của cậu, chỉ có thể ngây người để mẫu thân kéo về phòng.
Chẳng bao lâu sau, Tống Tam Lang trở về, thấy con trai ỉu xìu rúc vào lòng mẫu thân, không khỏi nhướng mày, hỏi: “Trần ca nhi làm sao vậy?”
Tú Nương đặt chiếc kim thêu xuống, bực tức nói: “Cái phủ tướng quân kia thật chẳng coi ai ra gì, đánh người như đánh súc vật! Mậu ca nhi chịu khổ như vậy, Trần ca nhi nhìn thấy vết thương của đại ca nó mà sợ hãi, chẳng biết bọn chúng dùng thứ gì đánh nữa, nhìn mà xót xa.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play