Từ trên ghế tụt xuống, Tống Cảnh Trần giả bộ nghiêm túc bước lên phía trước, đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ vào bức tranh "Nho và đông trùng hạ thảo" vừa được vẽ xong trên bàn của Lý Dật Sơn, nghiêm nghị nói:
“Lý bá bá vẽ nho rất đẹp, vì nhìn nó trông ngon ngọt thơm phức ạ.”
Lý Dật Sơn bật cười ha hả, nói: “Hóa ra tiểu hữu cho rằng vẽ ngon là vẽ đẹp?”
Tống Cảnh Trần gật đầu đầy lý lẽ: “Đúng ạ, vừa đẹp vừa ngon thì mới gọi là nho chứ!”
Nói xong, cậu bé nhìn Lý Dật Sơn bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ: “Lý bá bá có thể vẽ nho giống như thật, vậy bá bá cũng biết vẽ trẻ con đúng không? Bá bá vẽ cho Trần ca nhi một bức chân dung được không ạ?”
“Như vậy sau này khi Trần ca nhi lớn lên sẽ biết mình hồi nhỏ trông như thế nào.”
Đôi mắt to tròn như nho đen của cậu bé long lanh đầy ngây thơ, lông mi chớp chớp khiến ai cũng khó lòng từ chối được, huống chi cậu còn khen ngợi tài vẽ tranh của Lý Dật Sơn như thế. Lý Dật Sơn không thể từ chối, bảo Tống Cảnh Trần ngồi ngay ngắn trên ghế.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT