7

Để Tiêu Hàn tin rằng tôi thực sự đã buông bỏ, không còn bất kỳ ảo tưởng nào với anh nữa, tôi giao toàn bộ chuyện của bà nội cho trợ lý phụ trách.

Như vậy, tôi sẽ không cần phải tiếp xúc với anh thêm lần nào nữa.

Bảy ngày sau, các chỉ số sức khỏe của bà nội đã ổn định, có thể xuất viện.

Trước ngày xuất viện một ngày, Tiêu Hàn bất ngờ chủ động đến tìm tôi tại văn phòng.

Mới mấy ngày không gặp, trông anh tiều tụy đi nhiều, cả người gầy hẳn một vòng.

Lúc này tôi mới sực nhớ, kiếp trước vào thời điểm này, công ty nhỏ của anh từng gặp phải một rắc rối lớn.

Vì thiếu kinh nghiệm, anh bị một công ty ma lừa mất vài triệu, khiến công ty đứng trước nguy cơ phá sản.

Kiếp trước, sau khi bà nội phẫu thuật xong, tôi đích thân chăm sóc bà, giúp anh yên tâm giải quyết công việc.

Khi biết tình hình của anh, tôi thậm chí không do dự mà đem toàn bộ số tiền tiết kiệm của mình đưa cho anh, giúp công ty anh vượt qua khủng hoảng.

Tôi nhớ rất rõ, vào ngày công ty thoát khỏi nguy cơ phá sản, lần đầu tiên anh đã thực lòng nở nụ cười với tôi.

Lần đầu tiên và cũng là lần duy nhất, anh chân thành nói với tôi một tiếng “cảm ơn”.

Mối quan hệ giữa chúng tôi bắt đầu có chút cải thiện.

Tôi đã từng rất vui mừng, tưởng rằng mình cuối cùng cũng đợi được đến ngày trời quang mây tạnh, nhìn thấy ánh trăng sáng.

Nhưng hóa ra, tất cả chỉ là ảo tưởng mong manh.

Chưa đầy một năm sau, sau một buổi họp lớp đại học, thái độ của anh với tôi lại trở về lạnh nhạt và xa cách như trước.

Tôi biết, đó là vì Khắc Dao là bạn học đại học của anh.

Buổi họp lớp đó khiến anh một lần nữa nhớ đến cái chết của cô ấy.

“Hứa bác sĩ, Hứa Nhan, em sao vậy?”

Giọng Tiêu Hàn gọi tôi, kéo tôi ra khỏi dòng suy nghĩ.

Tôi mỉm cười, lắc đầu.

“Không có gì. Tiêu tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?”

Anh cũng không hỏi thêm, đi thẳng vào vấn đề.

“Tôi muốn hỏi, khi nào bà nội có thể xuất viện?”

“Sau khi xuất viện thì cần chú ý những gì?”

Tôi thu lại ánh mắt, giữ giọng điệu công việc mà trả lời anh.

“Sáng mai bà nội có thể làm thủ tục xuất viện.”

“Nhưng dù sao bà cũng đã lớn tuổi, về nhà vẫn cần được chăm sóc chu đáo, để bà có thể nghỉ ngơi tốt nhất.”

“Thêm nữa, sau này cứ mỗi sáu tháng, bà nên đến bệnh viện tái khám một lần.”

“Các lưu ý khác, tôi sẽ để trợ lý của tôi tổng hợp thành một bản hướng dẫn chi tiết, anh cứ làm theo đó là được.”

“Anh có thể kết bạn WeChat với trợ lý của tôi, nếu có gì không rõ thì hỏi trực tiếp cậu ấy.”

“Sau này, khi cần tái khám, anh cũng có thể liên hệ trợ lý của tôi hoặc các bác sĩ khác.”

Tiêu Hàn im lặng hồi lâu, không nói gì.

Tôi không nhịn được mà quay đầu nhìn anh.

“Tiêu tiên sinh, anh còn vấn đề gì sao?”

Tiêu Hàn cau mày, ánh mắt phức tạp nhìn tôi.

Nghe tôi hỏi, anh thoáng mất tự nhiên, vội vàng dời ánh mắt, lắc đầu.

“Không… không có gì nữa.”

Tôi gật đầu.

“Vậy nếu không còn gì, anh có thể rời đi rồi.”

Tiêu Hàn đứng dậy, đi đến cửa rồi lại quay đầu nhìn tôi, ngập ngừng nói:

“Hứa Nhan, bà nội rất thích em. Anh vẫn hy vọng sau này em sẽ tiếp tục phụ trách việc điều trị cho bà.”

Tôi hơi sững lại, sau đó khẽ cười.

“Thật ra, ai phụ trách cũng như nhau thôi.”

Chỉ là, người đó không thể là tôi.

Việc chăm sóc bà nội cũng là lần cuối cùng tôi giúp Tiêu Hàn.

Để không ảnh hưởng đến tình cảm của anh và Khắc Dao, tôi không muốn có bất cứ dây dưa nào với anh nữa.

8

Tôi không ngờ rằng, trong lúc đi ăn trưa, lại vô tình nghe thấy Khắc Dao nói chuyện điện thoại trong cầu thang.

May mắn là cô ta không nhìn thấy tôi.

Tôi cũng không muốn khiến cả hai khó xử hay mất vui, nên liền xoay người định đi lối khác.

“Ôi dào, Nguyệt Nguyệt yên tâm đi, tớ đâu có ngu mà bỏ một miếng vàng ròng như Kỳ Lăng Vũ, để rồi nhặt cái phế vật như Tiêu Hàn!”

Bước chân tôi khựng lại ngay tức khắc.

Nhưng những lời tiếp theo của cô ta còn khiến tôi phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn về con người này.

“Tớ với Lăng Vũ đã bàn xong cả rồi. Đợi tớ xử lý xong chuyện bên này sẽ bay sang M quốc tìm anh ấy.”

“Tiêu Hàn ấy à? Chỉ là một thằng ngu vừa vô dụng vừa hèn nhát. Tớ nói gì anh ta cũng tin, bảo sao công việc làm ăn suốt ngày thua lỗ.”

“Hôm đó, tớ vốn không định lên máy bay đâu. Nhà bảo bối Lăng Vũ của tớ bên kia còn chưa lo xong chỗ ở, tớ qua sớm làm gì?”

“Tớ chỉ cố ý diễn vậy để chắc chắn rằng trái tim của Tiêu Hàn sẽ không bao giờ bị con tiện nhân Hứa Nhan kia lay động.”

“Đàn ông mà, bản chất đều là hèn hạ cả. Những thứ không có được thì lúc nào cũng khao khát, còn khi sắp mất đi mới thấy sợ hãi.”

“Người đâu mà ngốc thế? Đồ của tớ, dù tớ không cần nữa cũng không thể để người khác dễ dàng có được.”

“Tớ muốn Tiêu Hàn cả đời không quên được tớ, cả đời yêu tớ.”

“Tất nhiên là tớ chắc chắn anh ta sẽ đến sân bay tìm tớ rồi!”

“Bà nội anh ta già thế rồi, cho dù chữa khỏi thì còn sống được bao lâu nữa?”

“Người ở bên anh ta cả đời chẳng vẫn là tớ sao? Anh ta không chọn tớ thì chọn ai? Chọn cái bà già chỉ còn nửa cái mạng kia à?”

“Hừ, nếu hôm đó anh ta không đến, thì tớ có cách khác.”

“Chuyến bay sang M quốc đó chẳng phải năm tiếng sau khi cất cánh thì gặp nạn sao?”

“Nếu anh ta không đến, tớ sẽ giả chết theo tai nạn đó, để anh ta mãi mãi sống trong đau khổ và hối hận.”

“Những người ngăn cản anh ta tìm tớ ngày hôm đó cũng sẽ trở thành kẻ gián tiếp giết chết tớ, để anh ta căm hận họ suốt đời.”

“Đúng vậy, tớ vốn đã định dùng cách giả chết này để rút lui.”

“Gần đây, cái phế vật Tiêu Hàn làm ăn thua lỗ quá nhiều, chẳng có lợi gì cho tớ cả.”

“Nếu còn dây dưa với anh ta, tớ còn bị anh ta thao túng tâm lý, moi tiền của tớ nữa ấy chứ. Tớ thực sự không muốn tiếp tục vướng víu với anh ta nữa.”

“Nhưng con nhỏ họ Hứa kia dạo này không biết bị làm sao, lại tỏ ra lạnh nhạt với Tiêu Hàn hẳn. Làm tớ còn chưa nghĩ ra được lý do nào hợp lý để đá anh ta đây.”

“Đúng vậy, giả chết rút lui, không chỉ tránh được phiền phức mà còn giữ được đường lui cho mình.”

“Dù hiện tại Tiêu Hàn chẳng ra gì, theo anh ta chẳng có chút lợi ích nào, nhưng ai mà biết sau này anh ta có thể làm nên trò trống gì không?”

“Nhỡ đâu anh ta thành công, mà Kỳ Lăng Vũ lại đối xử không tốt với tớ, thì đến lúc đó tớ vẫn có thể quay lại tìm Tiêu Hàn mà.”

Những lời này quá vô liêm sỉ, khiến tôi không thể nhịn thêm được nữa.

Tôi xoay người, đẩy mạnh cửa cầu thang, sải bước về phía Khắc Dao, vung tay tát thẳng vào mặt cô ta.

Chát!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play