1

“Ký chủ, lỗi BUG đã được sửa chữa. Nếu tiêu hao điểm, cô sẽ mất cơ hội trở về nhà, chỉ có thể mãi mãi ở lại thế giới nhỏ này để bắt đầu lại từ đầu.”

Tám năm trước, tôi bị hệ thống kéo vào thế giới này, mạo hiểm hàng chục năm làm nhiệm vụ với nguy cơ bị xóa sổ bất cứ lúc nào, cuối cùng mới tích góp đủ điểm để quay về nhà.

Nhưng trên đường trở về, hệ thống xảy ra lỗi. Tôi vô tình bị ném vào thế giới này, nhập vào thân xác của Hứa Nhan – người vừa đột tử.

Ở đây, tôi đã gặp Tiêu Hàn.

Tôi động lòng. Một tình yêu không thể kìm nén mà bùng lên dữ dội.

Vì anh, tôi như một cô gái ngây thơ mới biết yêu, dũng cảm và cuồng nhiệt theo đuổi anh.

Vì anh, tôi bất chấp tất cả, toàn tâm toàn ý đối tốt với anh và gia đình anh.

Cuối cùng, vào một ngày của bảy năm trước, tôi đã đạt được điều mình mong muốn – trở thành vợ của Tiêu Hàn.

Tôi từng nghĩ, chỉ cần mình chân thành, dù trái tim anh có lạnh lẽo đến đâu, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày tôi sưởi ấm được nó.

Nhưng tôi sai rồi.

Dù tôi cố gắng thế nào, tôi vẫn chưa bao giờ bước vào thế giới của anh.

Bảy năm trôi qua, từ lạnh nhạt, anh dần dần trở nên căm ghét tôi.

Bao nhiêu lần tuyệt vọng và giãy giụa, tôi từng cầu xin hệ thống giúp đỡ.

Nhưng thế giới này không thuộc phạm vi quản lý của nó, hệ thống không thể làm gì cho tôi.

Cuối cùng, sau vô số lần vùng vẫy, tôi cũng hiểu ra thực tế.

Tôi mệt mỏi rồi.

Tôi quyết định trả tự do cho anh, cũng là để giải thoát cho chính mình.

“Không sao cả, dù có hậu quả gì, tôi cũng chấp nhận.”

Tôi bình tĩnh, kiên định trả lời hệ thống.

Đây là cái giá mà tôi đáng phải trả.

Huống hồ, tất cả cũng là do tôi cố chấp, khiến anh không kịp nhìn Khắc Dao lần cuối trước khi cô ấy qua đời.

Vậy nên, tôi nhất định phải quay lại quá khứ, sửa chữa lỗi lầm của chính mình.

Tuyệt đối không để tình yêu của mình trở thành sự đau khổ của người khác nữa.

“Được rồi, ký chủ, có muốn kích hoạt đường hầm thời gian ngay bây giờ không?”

“Kích hoạt ngay đi.”

“Xác nhận tiêu hao toàn bộ điểm, đường hầm thời gian sẽ mở trong giây lát.”

Một luồng sáng trắng xuất hiện trên đỉnh đầu tôi.

Trước khi rời đi, tôi lờ mờ nhìn thấy Tiêu Hàn lao ra khỏi quán bar, vẻ mặt hoảng hốt chạy về phía tôi.

Hừm… chắc chỉ là ảo giác thôi nhỉ?

2

Trở lại quá khứ

Khi mở mắt ra lần nữa, tôi đã quay về bảy năm trước – ngày tôi ép Tiêu Hàn cưới mình.

“Hứa Nhan, chỉ cần tôi ký vào thỏa thuận này, cô sẽ lập tức để bà tôi được phẫu thuật đúng không?”

Giọng nói của Tiêu Hàn vang lên, trầm thấp và đầy nhẫn nhịn.

Tôi giật mình hoàn hồn.

Khi nhìn thấy Tiêu Hàn run rẩy đặt bút ký vào thỏa thuận kết hôn, tôi nhanh chóng giật lại hai tờ giấy trong tay anh.

“Tiêu Hàn, anh không cần ký. Tôi sẽ lập tức sắp xếp ca phẫu thuật. Bây giờ, ngay lập tức đi ra sân bay, tìm Khắc Dao về.”

Kiếp trước, tôi đã dựa vào việc mình là một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực thần kinh não bộ.

Lợi dụng ca phẫu thuật của bà nội anh để ép anh ký vào bản thỏa thuận kết hôn, buộc anh phải lấy tôi.

Nghe tôi nhắc đến Khắc Dao, ánh mắt Tiêu Hàn lập tức tối sầm lại, lạnh lùng nhìn tôi đầy căm ghét.

“Hứa Nhan, cô lại muốn giở trò gì nữa?”

“Tôi đã đồng ý cưới cô rồi, vậy cô còn muốn gì nữa?”

“Tôi không có giở trò gì cả, Tiêu Hàn, anh tin tôi đi. Tôi chắc chắn sẽ thực hiện ca phẫu thuật cho bà.”

“Nhưng bây giờ anh phải đi tìm Khắc Dao ngay, nếu không, anh sẽ hối hận cả đời đấy!”

Tôi vừa nói vừa kéo đẩy anh ra ngoài, giọng nói run rẩy không thể kiểm soát.

Kiếp trước, Khắc Dao đã kịp lên chuyến bay đến nước M.

Nhưng năm tiếng sau khi cất cánh, chuyến bay đó gặp tai nạn, không một ai sống sót.

Hôm đó, nếu tôi không ép Tiêu Hàn đến bệnh viện ký vào bản thỏa thuận kết hôn, anh đã có mặt ở sân bay rồi.

Lúc đó, anh hoàn toàn có thể giữ Khắc Dao lại, giúp cô ấy tránh khỏi tai nạn đó.

Chính vì vậy, không thể đi sân bay gặp Khắc Dao đã trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất trong đời anh.

Cũng chính vì vậy mà sau này, anh ngày càng hận tôi hơn.

Tôi thừa nhận rằng, tôi vẫn còn yêu anh.

Nhưng tôi không muốn rời khỏi thế giới này với sự căm ghét của anh dành cho mình.

Lần này, tôi sẽ không để ai phải hối tiếc nữa.

Chuyến bay của Khắc Dao chỉ còn chưa đầy hai tiếng nữa sẽ cất cánh.

Từ bệnh viện đến sân bay ít nhất cũng mất một tiếng rưỡi.

Nếu anh còn không đi, sẽ không kịp nữa.

Tôi gần như sắp khóc.

Thế nhưng, Tiêu Hàn vẫn nghĩ tôi đang giở trò.

“Hứa Nhan, coi như tôi xin cô, bệnh của bà nội không thể chậm trễ nữa. Cô hãy phẫu thuật cho bà trước được không?”

“Tôi hứa, sau này sẽ không liên lạc với Khắc Dao nữa.”

“Tôi sẽ cố gắng yêu cô, sẽ toàn tâm toàn ý bên cô, có được không?”

Bây giờ, Tiêu Hàn vẫn chỉ là một chàng trai mới tốt nghiệp đại học, một doanh nhân khởi nghiệp chưa có gì trong tay.

Anh không đủ sức chống lại tôi – một bác sĩ thiên tài có tiếng tăm lẫy lừng.

Kiếp trước, anh đã bị tôi ép buộc từ bỏ Khắc Dao trong đau khổ.

Còn bây giờ, đối mặt với “thủ đoạn mới” của tôi, ngoài đau đớn, anh còn bất lực.

Lúc này, tôi mới nhận ra, bản thân mình đã từng đê hèn và ích kỷ đến nhường nào.

Nhìn Tiêu Hàn đau khổ, trái tim tôi như bị ai bóp nghẹt.

Sự hối hận và tự trách gần như nhấn chìm tôi.

Tôi không thể để Tiêu Hàn lặp lại tiếc nuối kiếp trước nữa.

Tôi lau nước mắt đang rơi.

Ngay trước mặt anh, tôi xé nát bản thỏa thuận kết hôn.

“Tiêu Hàn, chưa đầy hai tiếng nữa máy bay của Khắc Dao sẽ cất cánh.”

“Nếu bây giờ anh không đi, cả đời này anh sẽ hối hận!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play