3

Tiêu Hàn nhìn những mảnh giấy rơi đầy trên sàn, đau khổ vò rối tóc.

“Hứa Nhan, em biết rõ anh không thể bỏ mặc bà nội mà… Đừng thử thách anh nữa, được không?”

Sự cố chấp của anh khiến tôi cũng có chút bất lực.

Tôi chống nạnh, dùng lực ấn vào huyệt thái dương.

Hít một hơi thật sâu, tôi quay lưng về phía anh, nói lời cuối cùng.

“Tiêu Hàn, tình yêu của anh, tôi không cần nữa. Nếu không muốn hối hận, thì lập tức đến sân bay, ngăn Khắc Dao lại, đừng để cô ấy lên chuyến bay đó.”

Tôi rất muốn nói cho anh biết chuyến bay đó sẽ gặp sự cố.

Nhưng tôi hiểu, chẳng ai tin điều đó cả.

Thậm chí, có khi anh còn càng chắc chắn rằng tôi đang giở trò.

Tôi đã làm hết những gì có thể.

Phần còn lại, phải phụ thuộc vào chính anh.

Không để Tiêu Hàn có cơ hội tiếp tục dây dưa, tôi xoay người, dứt khoát ra lệnh cho trợ lý.

“Bệnh nhân giường 28, Vương Quế Hương, đa u mạch máu thể hang trong não. Thông báo phòng phẫu thuật ngay lập tức, một tiếng nữa tiến hành phẫu thuật cắt bỏ khối u.”

Tình trạng của bà nội Tiêu Hàn khá phức tạp. Kiếp trước, tôi mất trọn mười tiếng để hoàn thành ca phẫu thuật này.

Lúc đó, khi bước ra khỏi phòng mổ, tôi kiệt sức đến mức đôi chân run lẩy bẩy.

Nhưng lần này, nhờ kinh nghiệm từ kiếp trước, mọi thứ diễn ra suôn sẻ hơn rất nhiều.

Chỉ mất khoảng tám tiếng, tôi đã hoàn thành xong ca phẫu thuật trước dự kiến.

Khi bước ra khỏi phòng mổ với cơ thể rã rời, ngẩng đầu lên, tôi liền nhìn thấy Tiêu Hàn đang đứng ngoài hành lang, bên cạnh là Khắc Dao.

Cuối cùng, anh vẫn đến sân bay.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Bà nội tôi thế nào rồi?”

Tiêu Hàn tiến đến hỏi tôi.

Tôi chỉ khẽ gật đầu với Khắc Dao, giữ thái độ xa cách với Tiêu Hàn.

“Ca phẫu thuật rất thành công. Chăm sóc tốt, một tuần nữa tình trạng ổn định là có thể xuất viện.”

Tôi thực sự rất mệt, cũng không muốn đối mặt với sự thân mật của hai người họ.

Sau khi dặn dò trợ lý xử lý nốt công việc, tôi xoay người rời đi.

Có lẽ do việc xuyên không ảnh hưởng đến thể chất, dù trước nay sức khỏe tôi luôn rất tốt, nhưng đi chưa được bao xa, trước mắt tôi bỗng tối sầm lại, cơ thể mất kiểm soát ngã xuống đất.

4

“Đúng là cái tên Tiêu Hàn vô ơn bạc nghĩa!”

“Trước phẫu thuật thì khóc lóc cầu xin bác sĩ Hứa giúp đỡ.”

“Bây giờ bà nội anh ta mổ xong rồi, liền qua cầu rút ván ngay lập tức!”

“Rõ ràng anh ta biết bác sĩ Hứa đã mệt đến mức ngất đi vì ca phẫu thuật, vậy mà chẳng hề quan tâm, thậm chí một câu cảm ơn cũng không có.”

Khi tỉnh lại, nghe y tá và trợ lý đang bức xúc thay mình, trong lòng tôi không khỏi có chút chua xót.

Hóa ra, tôi thực sự đáng ghét đến vậy.

Đến một lời cảm ơn từ anh, tôi cũng không xứng đáng có được.

“Trí Minh, tôi hơi đói, giúp tôi mua chút gì ăn đi.”

Tôi ngồi dậy trên giường, cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

Trợ lý rời đi, y tá nhỏ bên cạnh rót nước cho tôi, nhưng vẫn nhịn không được mà tiếp tục than phiền.

Tôi khẽ cười bất lực.

“Tiểu Hòa, cứu người vốn là trách nhiệm của tôi. Chúng ta chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, không cần để tâm người khác nghĩ gì hay làm gì.”

“Huống hồ, bà nội Tiêu Hàn vừa mới phẫu thuật xong, chắc chắn anh ta cũng bận bịu lo lắng. Em đừng bới móc những chuyện không đáng nữa.”

Tôi không phải kiểu người vì yêu sinh hận, cũng không phải kiểu không làm người yêu được thì quay ra nói xấu sau lưng.

Đó không phải phong cách của tôi.

Hơn nữa, tôi đã buông bỏ rồi.

Nhưng y tá nhỏ lại không đồng tình.

“Bận gì mà bận? Bà nội anh ta vẫn đang nằm trong ICU theo dõi, căn bản không cần anh ta phải túc trực bên cạnh.”

“Tôi thấy rõ ràng là anh ta bận rộn yêu đương với người khác thì có!”

“Bác sĩ Hứa, chị nói xem, anh ta sao có thể làm như vậy? Rõ ràng biết chị có tình cảm với anh ta, vậy mà vẫn ngang nhiên dẫn người phụ nữ khác đến đây…”

“Khắc Dao là bạn gái chính thức của tôi. Tôi mang cô ấy đến đây thì có gì không đúng?”

Giọng nói đột ngột vang lên từ cửa khiến y tá nhỏ giật mình, tôi cũng sững người.

Nhìn thấy Khắc Dao mắt đỏ hoe đứng ở cửa cùng với Tiêu Hàn vẻ mặt u ám, y tá tuy có chút lúng túng nhưng vẫn cứng giọng đáp trả.

“Vậy anh nhớ giữ chặt cô bạn gái chính thức của mình nhé. Đừng để đến khi cô ta bỏ anh theo người khác rồi, anh lại quay về tìm bác sĩ Hứa của chúng tôi!”

“Cô…!”

“Vị y tá này, làm ơn chú ý lời nói của cô. Bịa đặt vu khống là phải chịu trách nhiệm trước pháp luật đấy.”

Khắc Dao giành lời trước Tiêu Hàn, tức giận cảnh cáo y tá rồi quay sang nhìn tôi.

“Và cả cô nữa, Hứa Nhan. Tôi biết cô thích A Hàn, nhưng cô không thể cứ để người khác bịa chuyện xúc phạm tôi như vậy được.”

“Tình cảm vốn dĩ không thể cưỡng cầu. A Hàn không yêu cô, dù cô có dùng bao nhiêu thủ đoạn, giở bao nhiêu trò cũng vô ích.”

“Không phải của cô thì mãi mãi không phải của cô. Cách làm của cô chỉ khiến A Hàn càng ngày càng chán ghét cô hơn mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play