Những ngày sau đó, Thảo dần cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Ngọc.

Không phải vì Ngọc thay đổi, mà vì chính cô đã vô thức lùi lại phía sau.

Mỗi khi Phong đến lớp, anh thường chủ động tìm Ngọc, dù chỉ để hỏi một câu vu vơ hay cười với cô ấy một chút. Mỗi lần như vậy, Thảo đều cảm thấy mình như người thừa.

Cô bắt đầu tìm lý do để tránh mặt họ. Giờ ra chơi, cô không còn cùng Ngọc xuống căn tin nữa, thay vào đó là ở lại lớp vờ như bận làm bài tập. Khi cả nhóm rủ nhau đi chơi, cô luôn viện cớ mệt để từ chối.

Ngọc nhận ra sự thay đổi ấy.

Chiều tan học, khi chỉ còn hai người trong lớp, Ngọc kéo ghế ngồi xuống trước mặt Thảo, ánh mắt đầy lo lắng.

“Thảo, có phải mày đang tránh tao không?”

Phương Thảo cắn chặt môi.“Mày nghĩ gì vậy? Sao tao lại phải tránh mày chứ?”

“Nhưng dạo này mày lạ lắm.” Giọng Ngọc nhỏ dần. “Hay là… vì chuyện của tao và Phong?”

Trái tim Thảo thắt lại, nhưng cô vẫn mỉm cười: “Ngọc, tao đã nói rồi. Mày không cần lo cho tao.”

“Nhưng tao lo.” Ngọc nắm lấy tay bạn thân. “Tao không muốn mất tình bạn này, Thảo à.”

Phương Thảo nhìn xuống bàn tay đang siết chặt lấy mình, và lần đầu tiên trong suốt những ngày qua, cô muốn buông xuôi tất cả mà nói ra những điều mình giấu kín.

Nhưng cuối cùng, cô vẫn không làm vậy.

Cô chỉ nhẹ nhàng rút tay lại, giọng nói như làn gió thoảng qua: “Chúng ta vẫn là bạn mà, phải không?”

Khánh Ngọc ngập ngừng, rồi chậm rãi gật đầu.

Nhưng cả hai đều biết, có những thứ một khi đã rạn nứt, dù có cố gắng đến đâu cũng không thể trở lại như ban đầu.

Buổi tối hôm đó, khi đứng trên ban công nhìn lên bầu trời đầy sao, Phương Thảo mới nhận ra một sự thật tàn nhẫn.

Tình bạn của cô và Ngọc… có lẽ đã không còn nguyên vẹn như trước nữa.

Và tình cảm của cô dành cho Phong, cũng giống như những vì sao trên bầu trời—đẹp đẽ nhưng xa vời, dù cố gắng đến đâu cũng không thể chạm tới. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play